Chắc chắn Ninh Tịch đã có chỗ ngủ ngon xong, Lục Đình Kiêu cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn. Suốt mấy ngày nay Ninh Tịch chẳng được ngon giấc đêm nào, sau khi nói rõ mọi chuyện với Lục Đình Kiêu, áp lực đều biết mất thì không nhịn được mà ngủ luôn trên đường về. Đột nhiên, Ninh Tịch lại mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn người đàn ông dịu dàng trước mắt: "Ô... về nhà rồi à?" "ừ." Lục Đình Kiêu gật đầu: "về nhà rồi.” Ninh Tịch đưa hai tay ôm lấy cổ Lục Đình Kiêu: "Em... buồn ngủ..." Lục Đình Kiêu: "Em ngủ tiếp đi." Ninh Tịch lập tức nhíu mày lại: "Anh không ngủ lại với em sao?" Suýt nữa thì Lục Đình Kiêu đồng ý với đề xuất của cô, anh ổn định tinh thần rồi mới nói: "Anh có chút chuyện cần xử lý, để Tiểu Bảo ngủ với em được không?" Ninh Tịch lập tức ngoan ngoãn gật đầu một cái: "ừm." "Tiểu Bảo, qua ngủ với mẹ con." Lục Đình Kiêu lập tức xoay người nói với con trai. Mà bánh bao nhỏ thì chẳng cần Lục Đình Kiêu phải nói, nhóc đã sớm bỏ giầy trèo lên giường mẹ rồi: "Mẹ ơi, Tiểu Bảo ngủ cùng mẹ!" Ninh Tịch ôm chầm lấy bánh bảo nhỏ thơm mềm hôn một cái, vô cùng thỏa mãn chìm sâu vào giấc ngủ. Lục Đình Kiêu hôn vợ với con trai mỗi người một cái rồi mới ra khỏi phòng. Lục Cảnh Lễ đứng một bên đã hoàn toàn chết não: "Này... em vẫn đang đứng đây đấy... ba người... có thể giải thích cho em chuyện gì đang xảy ra có được không hả?" Còn nữa, cái cảm giác bị nhồi thức ăn cho cún quen thuộc này là thế nào? Một nhà ba người cùng nhồi! Hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của anh. Thu xếp ổn thỏa cho Ninh Tịch xong, Lục Đình Kiêu tỏ ý muôn Lục cảnh Lễ đi cùng tới thư phòng, tất nhiên là cậu chàng lại sung sướng bám theo rồi. "Anh Hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh có chia tay với Tiểu Tịch Tịch không?" Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao của Lục Đình Kiêu bắn qua, Lục cảnh Lễ lập tức yếu ớt nuốt nước miếng: "Em đây là chính là thần toán* đó nha, chẳng lẽ lần này em đoán sai rồi?" *Thần toán: chỉ những người bói giỏi, trăm phát trăm trúng. Xét theo tình huống hôm nay thì rõ ràng cái danh thần toán này bị đập cho tan nát rồi... "Chuyện lúc trước tra xét thê nào?" Lục Đình Kiêu hỏi. Lục cảnh Lễ nhất thời không theo kịp: "Hả? Chuyện gì ạ?" Lục Đình Kiêu: "Chuyện em nghe được từ miệng Ninh Tuyết Lạc." Lục Cảnh Lễ vừa nghe thì sắc mặt có chút không tốt lắm: "Kết quả điều tra bước đầu thì... chuyện này là thật... năm đó Tiểu Tịch Tịch thật sự đã từng sinh ra một đứa bé tuy nó đã chết... còn cụ thể tình huống thê nào thì em vẫn lo lắng chuyện của anh với Tiểu Tịch Tịch nên chưa điều tra..." Lục Đình Kiêu: "Đi tra đi, càng cặn kẽ càng tốt." Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì nổi lòng nghi ngờ, trước đây thái độ của anh Hai rõ rành rành là chẳng thèm quan tâm, nhưng mà mới đi thành phố c có một chuyên đã lại đích thân dặn anh phải điều tra cặn kẽ? Đôi mắt Lục cảnh Lễ chuyển chuyển, chỉ số thông minh cuối cùng cũng login rồi: "Hì... anh Hai... anh đừng nói với em... Tiểu Tịch Tịch hẹn anh ra... là để nói chuyện này...?" Lục Đình Kiêu không nói gì, coi như là đúng là như thế. Lục Cảnh Lễ khóc ra máu: "Có lầm hay không vậy... chỉ vì chuyện này thôi?" Thê này chẳng phải anh ta tự mình dọa mình à? Bi thương thật lâu, Lục cảnh lễ mới bình tĩnh lại được, được rồi được rồi, chỉ cần không chia tay là được rồi, cái danh thần toán muốn đập thì cứ đập đi! Lục Cảnh Lễ đột nhiên thấy rất bội phục Tiểu Bảo, thằng nhóc này nhất định là trụ cột của gia đình, cứ nhìn phong thái ung dung bình tĩnh kia thì biết! Sau đó Lục Đình Kiêu với Lục cảnh Lễ trao đổi một ít tin tức. Lục Cảnh Lễ nghe xong thì cực kì tức giận: "Mẹ kiếp! Rốt cuộc là thằng nào vô sỉ như thê! Nhất định là thằng cầm thú! Anh yên tâm đi, em nhất định tóm cổ tên cầm thú đó về!"
Bình luận facebook