Mạnh Thi Ý tính bổ nhào qua chỗ Vân Thâm, nhưng kết quả là vừa mới tới gần đã bị hai người vệ sĩ mặc đồ đen, mặt mày nghiêm túc đứng chặn lại. "Anh Vân…" Khuôn mặt Mạnh Thi Ý đầy vẻ tủi thân, giậm chân. Đôi đông tử màu xám của Vân Thâm quét qua mặt Mạnh Thi Ý, sau đó nghiêng đầu hỏi Quách Khải Thắng ở bên cạnh: "Đạo diễn Quách, vai diễn của tôi là anh của cô ta à?" Quách Khải Thắng lập tức sửng sốt sau đó liền tỏ vẻ xấu hổ: "Không phải không phải, nhân vật của Vân tổng vẫn không thay đổi, vẫn là nhân vật mà ngài chọn lúc trước, là cha của Vân Hoàng, không phải là anh…" Vừa nghe đoạn đối thoại này, trong đám người đứng hóng hớt liền có tiếng cười phì. Hóa ra người ta chẳng quen biết gì cô ta... Mạnh Thi Ý lập tức mở to mắt, dường như không ngờ được trước mặt bao nhiêu người như thế mà Vân Thâm lại chẳng nể mặt mình chút nào. Chết tiệt... hắn biết rõ cô ta là ai, vậy mà còn dám như thế với cô ta… "Đã bắt đầu được chưa?" "Đương nhiên, mời Vân tổng đi theo tôi, thợ trang điểm và tạo hình cũng đã sắp xếp đâu vào đấy rồi!" Quách Khải Thắng nhiệt tình dẫn đường, không ngờ ông chủ lớn này lại tích cực như thế. Vân Thâm nhắc đôi chân dài không vội vã cũng chẳng chậm chạp của mình theo sát Quách Khải Thắng, lúc đi ngang qua Ninh Tịch, đôi mắt của anh ta liếc qua cô như cười mà lại như không, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, nói bằng khẩu hình: "Con gái ngoan, chờ ta." Ninh Tịch: "..." Chờ chờ cái đầu, ông đây mới là bố anh nhé!!! Rất nhanh, sau khi Vân Thâm thay xong trang phục diễn bước ra ngoài thì toàn bộ đoàn phim đều lập tức sôi trào. Tạo hình nhân vật trong phim của Vân Thâm cũng có một mái tóc bạc, thế nên hình ảnh hiện giờ mọi người đang thấy là một người đàn ông đầu bạc mặc một bộ đồ cổ trang đen tuyền, bên hông thắt đai lưng hoa văn hình rồng. Khuôn mặt dưới mái tóc bạch kim được trang điểm lại càng thêm phần mê hoặc, đôi đồng tử màu xám chuyển động lại khiến cho lòng người càng rung động. Bởi vì Vân Tứ Thiên tu luyện tà công nên cơ thể không già đi, nên không cần tận lực hóa trang cho già đi. "Woa Woa Woa… Ôi trời ơi!!! Các cô có chắc Vân tổng chỉ là phụ thân của nữ chính không dó?" "Ôi ngất, tôi yêu phụ thân của nữ chính mất rồi!" "Đây chắc chắn là ông bố đẹp trai nhất lịch sử luôn, quả thật là cướp luôn hào quang của nam chính nữa ấy chứ!" "Tôi mà có ông bố yêu nghiệt như thế thì sức đâu ra mà để ý nam chính nữa!" ... Quách Khải Thắng thấy vậy cũng vô cùng ngạc nhiên và thỏa mãn, đây chỉ là nhà đầu tư dựa vào quan hệ để chen chân vào thôi, ấy vậy mà lại cũng có thể trở thành một điểm sáng của bộ phim, như vậy thì sao ông ta không vui được cơ chứ, chỉ là không biết diễn xuất thế nào đây… Hừm, có Ninh Tịch dẫn dắt thì chắc là không có vấn đề gì đâu! "Ninh Tịch, chuẩn bị một chút đi, sắp bắt đầu rồi!" Quách Khải Thắng vẫn không yên tâm, còn cố ý kéo Ninh Tịch qua dặn dò một lượt, bảo cô chiếu cố vị "diễn viên mới" này một chút. Ninh Tịch máy móc gật đầu. Tất cả đã chuẩn bị xong, cảnh quay bắt đầu. Cảnh này vô cùng đơn giản, gần đây nữ chính qua lại khá thân thiết với nam chính, bị phụ thân nữ chính phát hiện ra nên nổi trận lôi đình. "3, 2, 1—— bắt đầu!" Trong đại điện u ám, một người đàn ông yêu dị tuấn lãng đang lười biếng ngả người trên ghế tựa, hai bên tay cầm của chiếc ghế được chạm trổ thành hai con cự mãng, bàn tay trắng nõn thon thon của gã khoát lên đầu con rắn, một khung cảnh đẹp đến quỷ dị đập vào mắt người xem. Vân Tứ Thiên vừa mới nghe thủ hạ báo lại tình hình gần đây của con gái Vân Hoàng, vốn cảnh này nên diễn thành giận tím mặt, nhưng vẻ mặt Vân Thâm lúc này lại nhẹ nhàng như gió bay, không có bất cứ phản ứng gì. Quách Khải Thắng khẽ cau mày, nhưng vẫn không hô cắt mà tiếp tục theo dõi. Lúc này, một tràng bước chân vọng tới từ ngoài điện, Ninh Tịch mặc bộ đồ đỏ như lửa xuất hiện.
Bình luận facebook