Lúc cốc trà bị bóp nát, nước trà chảy dọc theo những ngón tay trắng nõn của Ninh Tịch nhỏ tong tỏng xuống đất. Giang Mục Dã nhìn gương mặt Ninh Tịch rồi lại quay sang nhìn cốc trà trong tay cô, nuốt nước bọt đánh ực một cái... Mẹ ơi... Ninh Tiểu Tịch lúc này đáng sợ quá đi mất... Mà cái ả Mạnh Thi Ý này đang làm cái trò gì đấy? Đường đường là một Ảnh hậu thế mà lại ngấm ngầm quyến rũ một nghệ sĩ nam không có danh tiêng như Kha Minh Vu? Mạnh Thi Ý rõ ràng là một kẻ sành sỏi, cô ta khá mẫn cảm với máy quay, cố ý tránh đi không để ngưòi khác phát hiện ra động tác ám muội của cô ta... Nhưng mà... chỉ có góc này, góc mà Ninh Tịch và anh đang ngồi là có thể nhìn thấy cực kì rõ ràng... Cái cọ khe khẽ của Mạnh Thi Ý trong mắt người khác thì cũng chỉ coi là hành động vô tình, nhưng làm sao mà có thể qua mắt được một tay lão luyện tình trường như Giang Mục Dã anh, đương nhiên cũng không thể đánh lừa được cả Ninh Tịch. "Chuyện... chuyện gì thê này hả Ninh Tiểu Tịch? Không phải Mạnh Thi Ý vẫn đang theo đuổi vân Thâm à? Tại sao lại đột nhiên quay sang quyến rũ Kha Minh Vũ?" Giang Mục Dã vừa nói vừa vội liếc nhìn cái tay của Ninh Tịch, thấy tay cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm. Nói đến đây, hình như Giang Mục Dã đột nhiên nghĩ ra cái gì đó mà hai mắt trợn trừng lên: "Mả cha nó, không phải là Mạnh Thi Ý đã phát hiện ra quan hệ giữa bà và Kha Minh Vũ không bình thường? cô ta thấy thái độ của Vân Thâm đối với bà đặc biệt thê cho nên mới cô tình đi tán tỉnh Kha Minh Vũ để trả thù bà?" Anh quả thực bội phục dũng khí của Mạnh Thi Ý! Trong khi Giang Mục Dã vẫn đang kích động phân tích thì Ninh Tịch lại không nói một câu nào xử lý sạch chỗ mảnh vụn rồi thong thả dùng giấy ăn lau sạch nước trà dính tay, vẻ mặt chẳng có chút gì là to tát. Nhưng, trong mắt Giang Mục Dã thì như thế này lại càng đáng sợ, anh sợ đên nỗi sởn hết cả da gà... "Cut! Tốt lắm! Qua..." Quách Khải Thắng hô lên. Lúc kết thúc cảnh quay, Mạnh Thi Ý ném cho Kha Minh Vũ một ánh mắt mập mờ, chỉ cần là đàn ông bình thuồng thì đều hiểu đuợc ám hiệu của phụ nữ dành cho đàn ông. Làm xong tất cả, Mạnh Thi Ý mối coi như dễ chịu đôi chút, tâm tình thoải mái đi về ghế nghỉ của mình ngồi xuống. Hừ, với địa vị của cô ta trong giới giải trí cũng thừa sức bỏ xa Ninh Tịch mấy con phố, loại đàn ông dựa vào phụ nữ để leo lên thê này đương nhiên nhiên biết rõ nên lựa chọn thê nào. "Cảnh tiếp theo là gì?" Mạnh Thi Ý thuận miệng hỏi một câu. "Là cảnh diễn với Ninh Tịch." Giọng điệu của ả trợ lý rất hả hê. Mạnh Thi Ý cũng nhếch mép cười lên, có thể dạy dỗ con hồ ly tinh ấy thêm lần nữa, đương nhiên là cô ta không ngại nhiều rồi. Hôm nay, cô ta nhất định sẽ khiên cho con nhỏ đó phải khóc tu tu chạy khỏi đoàn làm phim! "Được rồi, cảnh tiếp theo bắt đầu nhé! Ninh Tịch, Thi Ý, cả hai chuẩn bị đi!" Đạo diễn hô lên. Trước khi bắt đầu, Quách Khải Thắng còn cố ý phân tích kịch bản cho Ninh Tịch một lúc lâu, giúp cô làm dịu tinh thần. Ninh Tịch nhìn Quách Khải Thắng với vẻ có lỗi: "Xin lỗi đạo diễn, bởi vì một vài nguyên nhân mà khoảng thời gian vừa rồi đã gây phiển phức cho ông rồi." "Ài, không sao, thi thoảng trạng thái không tốt cũng là chuyện bình thường mà, mà cô cũng đừng vì chuyện này mà áp lực quá, cứ từ từ thôi." Quách Khải Thắng an ủi. Ninh Tịch gật đầu: "Đạo diễn, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến cho bộ phim này của chúng ta nổi tiếng hơn cả mong đợi của ông!" Ninh Tịch nói rồi, quay người tiên tới chỗ quay phim Quách Khải Thắng nhìn theo bóng dáng rời đi của cô gái mà ngây cả người, ông cứ cảm thấy vừa rồi Ninh Tịch có cái gì đó lạ lạ. Vừa nãy cô ấy nói sẽ làm cho bộ phim này nổi đúng không nhỉ? Haizz, cái con nhóc này! Câu nói rõ cuồng vọng như thế, ấy vậy mà không biết tại sao Quách Khải Thắng lại... thực sự tin vào nó...
Bình luận facebook