Thật ra có một thời gian dài Ninh Tịch nghi ngờ Vân Thâm thích đàn ông. Dù sao thì giai đoạn trước khi về nước, cô vẫn luôn cải trang thành nam xuất hiện trước mặt anh ta, giả nam lâu đến nỗi ngay cả cô cũng sắp quên giới tính thật của mình, còn nhớ lúc trước vân Thâm đề nghị yêu nhau, cô còn kinh sợ đến nỗi ba hồn thoát khỏi xác luôn, lúc đó liền bật luôn: "Ông không chơi gay... Sau đó, cô còn âm thầm thảo luận với Tam sư tỷ chuyện này rất nhiều lần, luôn luôn nghi rằng không biết có phải cái tên này thích đàn ông hay không... Nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Tịch, người đàn ông trên giường bệnh khẽ cười một tiêng: "Yên tâm, tôi không có hứng thú với đàn ông." Ninh Tịch vẫn tỏ vẻ cảnh giác như cũ: "Tự anh nghĩ xem lời này của anh đáng tin hay không? còn nữa, tuy lần này là anh giúp tôi nhưng lúc anh chảy máu ào ào như "dì cả" đến, suýt ngỏm củ tỏi thì Lục Đình Kiêu cũng đã truyền máu cứu anh rồi, chúng ta coi như huề nhau.. Vân Thâm nghe vậy liền có hơi trầm ngâm nhưng không biết nghĩ gì mà lại hờ hững nói: "Thân là tộc trưởng của Lục thị và cũng là người chèo lái tập đoàn Lục thị, em cho rằng Lục gia không có máu lưu trữ sao? Thê mà anh ta lại muốn đích thân truyền máu cho tôi.. "Ài, Darling này, cái chiêu khổ nhục kê nông cạn như vậy mà em cũng không nhìn ra? óc của em... vứt cho chó ăn rồi à?" Vừa dứt lời, ánh mắt của Lục Đình Kiêu lập tức lạnh xuống, lạnh lẽo nhìn người đàn ông đang tỏ vẻ khiêu khích trên giường bệnh, đồng thời trong mắt cũng có một tia lo lắng khó lòng nhận thấy được. Mà, Ninh Tịch nghe vân Thâm nói xong thì có chút giật mình mà ngẩn ra nhìn Lục Đình Kiêu, sau đó ngay lập tức lao vào lòng anh, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt cô đã đầy sự cảm động: "Anh yêu... cảm ơn anh..." Trong đầu cô lúc này bỗng vang lên câu nói của Lục Đình Kiêu lúc trước: "Anh chỉ muốn nói với em, không có bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến quyết định của em. Điều em cần cân nhắc chỉ có anh, chỉ có một việc mà thôi, đó là... em có thích anh hay không" và, anh thật sự làm như thế, thậm chí vì không để cô phải tự trách còn không ngại tự mình hiến máu cho vân Thâm, chỉ vì để trả nhân tình mà cô nợ cho vân Thâm. Lục Đình Kiêu thở nhẹ một hơi, ánh mắt nhìn cô gái trong lòng mình vô cùng dịu dàng, giữa bọn họ xưa nay chẳng cần phải giải thích. về phần Vân Thâm, nhìn hai người ôm nhau trước mặt suýt nữa thì tức đến mức ói ra máu:"..." "Khụ..." Đường Dạ ở cửa phòng bệnh kịp thời mở miệng cứu vớt lão Đại nhà mình: "Tiểu sư muội, hai người có thể về rồi, ở đây đã có huynh lo." Ninh Tịch gãi gãi đầu: "ừm, thế này thì không hay lắm, muội vẫn nên ở lại đây giúp thôi, dù sao thì nguyên nhân cũng từ muội mà ra..." Đường Dạ thở dài rồi đành uyển chuyển nói: "Hai người ỏ đây... sẽ khiến cho tâm trạng của bệnh nhân bất ổn." Lúc này Ninh Tịch mới phán hiện ra mình lại không cẩn thận mà ngược thêm một chú chó nữa rồi, ánh mắt vân Thâm hiện tại như đã muốn giết người, thê là cô lập tức kéo Lục Đĩnh Kiêu chạy biên ra ngoài: "Khụ khụ... thê ha... Đại sư huynh cần gì thì liên lạc với muội nhé, bái bai..." Sau khi Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu đi rồi, vẻ mặt người đàn ông trên giường bệnh vẫn không vui nổi: "Nhiều chuyện." Đường Dạ đẩy kính mắt, nói sang chuyện khác: "Sư phụ đang trên đường tới đây." Nghe thế sắc mặt vân Thâm lại càng kém hơn: "Phiền phức..." Không lâu sau, ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bưốc chân của khoảng ba năm người, cửa phòng bệnh lập tức được đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc áo cổ tàu truyền thống đi tới.
Bình luận facebook