Giọng điệu Quan Trí Thần nghe thì có vẻ thân thiết, nhưng thực tế lại ẩn giấu một tia ngạo mạn. Chỉ cần người hơi biết một chút cũng thấy khối rubik này rất khó giải. Người bình thường ít nhất phải mất năm ba tuần lễ còn nó chỉ mất một tiêng đã giải xong. Lúc ấy cha cũng phải khen nó ấy! Bánh bao nhỏ nhìn Quan Trí Thần, rồi lại nhìn khối rubik Quan Trí Thần đứa tới, nhóc chớp chớp mắt làm ra vẻ suy tư. Mẹ nói khi người khác nói chuyện với mình mà mình không để ý tỏi người ta là hành vi không lễ phép. Vì thế Bánh bao nhỏ nhận lấy khối rubik rồi bắt đầu xoay xoay. Quan Trí Thần nhìn Tiểu Bảo nhận quà của mình rồi bắt đầu chơi thì nó tỏ vẻ đắc ý nhìn cha với ông nội mình một cái. Sau đó nhân cơ hội đến gần Bánh bao nhỏ bày đặt hướng dẫn: "Em Tiểu Bảo, em làm thế thì không thể khiễn mỗi mặt đều là một màu đâu... Đê’ anh dạy em kỹ xảo chơi nhé... Trước tiên phải xoay cái này, còn có... ai, không đúng rồi, em cứ xoay linh tinh thê là không được... em phải làm theo anh dạy em..." Quan Trí Thần đang tỏ vẻ mình là anh lớn mà kiên nhẫn chỉ bảo em trai, kết quả một giây sau nhìn lại khối rubik trong tay Tiểu Bảo mà cứng họng. Tiểu Bảo cầm khối rubik không đển hai phút đã giải xong trong tay, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng chút cảm xúc nào nhìn về phía Quan Trí Thần rồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh dựa theo những gì mẹ dạy mà bình tĩnh nói: "Cám ơn, chơi rất vui." Quan Trí Thần:"..." Thật sự là... để giết thời gian rất tốt nha! Hai phút... "Phụt!!!" Lục cảnh Lễ vất vả lắm mối thoát ra khỏi đám ngưòi kia thì liền thấy một màn này. Anh chàng không nhịn nổi mà bật cười ra tiếng rồi bị Lục sùng Sơn trừng mắt mới cố thu lại. Bụng Bánh bao nhỏ nhà mình thiệt đen mà! Thực lực quá mạnh! Tức chết người mà không cần đền mạng! Mặc dù Lục Sùng Sơn trợn mắt cảnh cáo Lục cảnh Lễ, nhưng trên thực tế thì trong lòng ông ta cũng sung sướng lắm! Chỉ có Lục Đình Kiêu vẫn tỏ vẻ bình thản, biểu tình như thể đã nắm rõ sức chiên đấu của con trai nhà mình như lòng bàn tay, từ đầu tới cuối không có chút lo lắng nào cả. Quan Trí Thần nghẹn đỏ mặt, thiếu chút nữa hộc máu. Đáng chết, thằng nhãi con này cố ý làm nhục mình đúng không? Bởi vì ông nội vối cha đã căn dặn trăm nghìn lần cho nên dù bị mất mặt nhưng Quan Trí Thần hoàn toàn không dám nổi giận, trái lại còn cố gắng nở nụ cười tán dương: "Khụ, Tiểu... Tiểu Bảo thật lợi hại, nhanh thê đã giải xong rồi! Cách của em thật đặc biệt, anh chưa bao giờ thấy qua..." Quan Tử Hào đương nhiên nhìn ra con trai mình sắp không chịu nổi vì vậy gã đứng ra dàn xếp: "Trí Thần, con đưa em Tiểu Bảo qua bên kia chơi đi! Nhớ chăm sóc em cẩn thận đấy! Lúc trước gẵ không có mặt thì thôi, nhưng lúc này được nhìn thấy tận mắt thì gã cũng không khỏi thừa nhận rằng, vị Tiểu Thái tử này của Lục gia thật sự không đơn giản. "Dạ thưa ba, con biết rồi!" Quan Trí Thần hít sâu một hơi tiếp tục móc nối quan hệ với người mình ghét. Sau khi hai đứa bé rời đi, Quan Thụy cười ha hả nói với Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý: "Trí Thần nhà thôi lúc ở nhà cứ luôn miệng khen Tiểu Bảo, nói chỉ có Tiểu Bảo mới khiến nó có hứng thú trao đổi, bàn luận, thật là giống y hệt Tử Dao cùng Đình Kiêu năm đó..." Quan Tử Hào nhìn về phía Lục Đình Kiêu như thể bạn cũ đã lâu không gặp mà không ngừng hàn huyên. Cha thì hầu hai ông bà của Lục gia, anh trai thì hầu Lục Đình Kiêu, cháu thì móc nối với Tiểu Thái tử. Cho dù hôm nay Quan Tử Dao không tham dự nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra ý đồ của Quan gia, chẳng qua là chiêu số người ta quả thật rất cao.
Bình luận facebook