Lục... Lục Đình Kiêu... Sao lại thế này được? CEO của tập đoàn Lục thị, truyền kỳ phố Wall, thần thoại giới kinh doanh của Trung Quốc… Người này rất hiếm khi lộ diện công khai, Martin có thể nhận ra anh là vì đã từng gặp một lần trong tiệc rượu. Có vẻ như đối phương không giống hình tượng không có tình người trong truyền thuyết mà dường như là rất hứng thú và cũng rất có kiến thức về giới giải trí, từng trò chuyện kha khá các vấn đề mang tính chuyên nghiệp với ông ta… "Leo..." Martin nơm nớp gọi tên tiếng Anh của đối phương. Martin có vẻ không chắc chắn lắm, vì người đàn ông trước mắt này quá khác với lúc trước. "Người sao rồi?" Lục Đình Kiêu chẳng hề liếc Martin lấy một cái, ánh mắt như lưỡi dao nhìn thẳng vào bác sĩ. Trong lòng Martin vốn đang ôm một tia may mắn nhưng không ngờ chuyện ông ta lo lắng nhất vẫn xảy ra, đối phương quả thật tới vì Ninh Tịch! CEO một tập đoàn mà lại ra mặt vì một nhân viên của công ty con? Bác sĩ bị khí thế của người vừa tới dọa cho rét run cả lưng, vì vậy mà vội bỏ qua Martin quay sang trả lời anh: "Người không sao, may là chỉ bị thương ngoài da." "Bị thương ngoài da?" "Chỉ bị thương ngoài da, anh chắc chứ?" Orlando không nhịn được mà xen miệng vào. "Đúng vậy, đạn không bắn trúng chỗ hiểm, chỉ bắn trúng vai." Bác sĩ thành thật trả lời. Nghe thấy bác sĩ nói, vẻ mặt Martin lập tức như vừa sống sót sau tai nạn, sau lưng đã ướt sũng vì mồ hôi. Ánh mắt Martin tràn đầy vẻ không ngờ được, phải biết là trước đó Orlando đã nhắm bắn ngay vị trí tim của Ninh Tịch, nếu trúng thì chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Ông chợt nhớ tới trước lúc Orlando nổ súng, dường như Ninh Tịch đã nhích người với tốc độ rất nhanh, chẳng lẽ cô ấy phát hiện ra chỗ không hợp lý nên cố tình tránh thoát sao? Orlando không có tâm trạng nào mà quan tâm người vừa xuất hiện là ai, bác sĩ vừa dứt lời, anh ta lập tức không chờ nổi nữa lao vào phòng bệnh: "Tịch!" Lục Đình Kiêu nhìn Orlando một cái rồi cũng cất bước đi vào phòng bệnh. Lúc này Martin hoàn toàn không rõ chuyện là như thế nào chỉ có thể bất an vào theo… Trong phòng bệnh, Ninh Tịch đang dựa trên giường bệnh, vết thương đã được xử lý, cô cũng đã thay đồ bệnh nhân, xem ra vẫn ổn, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt. "Tịch! Em vẫn ổn chứ? Anh xin lỗi! Anh rất xin lỗi… Anh không biết cây súng đó là thật… anh tình nguyện bắn vào anh… Bắn anh trăm ngàn phát… chịu hết đau đớn cho em…" Orlando vừa nói vừa kích động muốn nắm tay Ninh Tịch, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy sống lưng lạnh toát vì thế nửa đường lại rút tay về. Ninh Tịch nhìn Orlando, đang chuẩn bị nói thì mắt lại liếc thấy người đàn ông sau lưng Orlando liền kích động suýt nhảy dựng lên: "Anh y…Boss!!!" Vội vàng đổi giọng. Lục Đình Kiêu cau chặt mày, nhấc đôi chân dài bước qua, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: "Đừng nhúc nhích!" "BOSS! Sao anh lại tới đây!" Ôi! Anh yêu! Em nhớ anh quá đi mất! "Đi công tác ngang qua đây, biết chuyện của cô." Vì lúc này trong phòng bệnh toàn là người của đoàn làm phim nên Lục Đình Kiêu chỉ nói đơn giản. Thực tế là hôm qua sau khi gọi điện với Ninh Tịch, anh đã mua vé máy bay tới đây ngay, sợ vợ đau tay nên tự tới bóp nát hoa đào.
Bình luận facebook