"Trong hai tiếng, chỉnh lại hết cái nơi quỷ quái này lại cho tôi." Vân Thâm bỏ lại một câu, rồi đóng sầm cửa phòng ngủ lại. Annie nhìn cánh cửa khép chặt, tỏ ra lo lắng và tự trách: "Anh Tịch sẽ không có chuyện gì chứ?" Dù sao đây cũng là chuyện cô nhờ anh Tịch giúp, lỡ anh Tịch xảy ra chuyện gì... Đường Dạ: "Không sao, anh sẽ trông chừng cho." Thấy Đường Dạ mở lời, Annie cũng yên tâm hơn một chút: "Vậy em đi làm việc trước, có gì nhất định phải nói với em đấy!" Anh Thâm vẫn còn rất quan tâm tới anh Tịch nhỉ, thấy anh Tịch bị ngất liền tỏ ra lo lắng như vậy, biết anh Tịch sẽ sợ nhưng vẫn cố chấp đưa anh ấy về đây, còn đặc biệt dặn cô chỉnh lại chỗ này nữa. ... Trong phòng ngủ, trên chiếc giường rộng rãi mềm mại, cô gái chìm sâu vào giấc ngủ. Vân Thâm đứng cạnh giường lẳng lặng nhìn cô ngủ say, trên mặt thoáng có chút dao động, có vẻ như đang chìm trong hồi ức nào đó từ rất lâu rồi... Năm ấy, khi lần đầu tiên gặp cô, cô đang bị một đám lưu manh ức hiếp. Đó là bọn lưu manh có tiếng trong vùng, thích nhất là chơi đùa những cô gái người Hoa không có bối cảnh, tên nào cũng đã từng giết người. Bang phái chống lưng của bọn chúng không kiêng dè bất cứ ai, chỉ cần bị đám người đó nhắm vào, không chết cũng sẽ bị hủy hoại. Sau khi thấy gương mặt cô, trong nháy mắt anh liền hiểu tại sao bọn chúng lại nhắm tới cô. Tuy trông cô có vẻ sa sút tinh thần nhưng lại có một gương mặt xinh đẹp, đặc biệt cái dáng vẻ mỏng manh dễ bắt nạt kia càng khiến bọn chúng muốn ức hiếp cô hơn. Anh không tẻ nhạt đến nỗi đi quản cả chuyện này nên vẫn tiếp tục đứng ở ban công quan sát lũ giun dế đánh nhau... Nhưng không ngờ tình huống sau đó lại vượt ngoài sức tưởng tượng của anh... Giây phút đám côn đồ kia áp sát lại, cô gái liền móc một khẩu súng từ sau lưng ra. Ở Mỹ, mang súng theo người là hợp pháp, cô có súng trong người cũng không có gì là kì lạ cả. Chậc, rõ ràng là tay mơ lần đầu tiên sờ vào súng nên tay vẫn còn run, ánh mắt vô cùng hoảng loạn, chẳng qua cô cũng chỉ đang vùng vẫy một cách vô vị và nực cười thôi. Anh quá hiểu đám người này, nhỏ bé nhu nhược, dù có cầm dao mổ trong tay chẳng có tác dụng gì. Cô không dám nổ súng đâu. Sau đó, mọi chuyện diễn ra như anh dự liệu, đó là một cuộc hành hạ từ một phía. Nhưng... là cô gái hành hạ lũ cặn bã kia. "Đoàng" một tiếng, một viên đạn trúng ngay giữa trán một tên lưu manh đang cười càn rỡ nhất, bắn đúng vào chỗ hiểm nên một phát chết tươi. Lại "đoàng" một tiếng nữa, một tên khác ngã xuống, vẫn ở vị trí cũ. Người mà anh ta kết luận tuyệt đối không dám nổi súng trong phút chốc đã nổ hai phát. Cơ thể cô run lên cầm cập, mồ hôi chảy ra như tắm, đôi mắt to tràn ngập nỗi khiếp sợ, nhưng khoảnh khắc cô nổ súng lại bình tĩnh đến đáng sợ. Rõ ràng là lần đầu tiên bắn súng nhưng phát nào phát nấy đều vào đúng chỗ trí mạng... Nếu như chỉ là một người bình thường, dù là động vật cũng chưa chắc đã dám nổ súng, huống hồ đây còn là con người đang sống nhăn sống nhở? Thật đúng là một cô gái thú vị... Nhưng tiếc là, tiếng súng chọc tới đồng bọn của lũ kia, tối này cô vẫn phải chết thôi. ... Trong mơ, Ninh Tịch mơ một giấc mơ thật dài, cô mơ thấy nhiều thứ tại nhà họ Ninh, mơ thấy vụ tai nạn xe năm ấy, mơ thấy cơ thể tím ngắt của đứa bé, thậm chí còn mơ thấy lần cô suýt chết ở Los Angeles nữa... Cô mơ thấy cô đã giết người, mơ thấy cô bị một đám người hung hãn, ác độc bao vây không có đường thối lui và một chàng trai tóc trắng từ trên trời giáng xuống trước mặt cô, nói với cô: Tôi đã cứu cô, từ nay về sau cô chính là của tôi...
Bình luận facebook