Trang Liêu Nguyên cũng chẳng chút giấu giếm nói ra suy nghĩ của mình. Tuy rằng ông vẫn rất bất mãn với Lục Đình Kiêu, nhưng bất đắc dĩ là Tiểu Tịch lại thích cái thằng này, một lòng một dạ với nó. Bây giờ đối với con bé mà nói thì ông chẳng qua cũng chỉ là một người quen mà thôi, quả thật không tiện nhúng tay. Thấy đám nhà họ Lục khiến Tiểu Tịch phải chịu nhiều ấm ức như thế, tuy là ông rất ngứa mắt nhưng vì bản thân cũng có chút tâm tư riêng. Nên vẫn hy vọng chuyện này có thể khiến Tiểu Tịch hiểu rõ mà chia tay với thằng nhóc này, đến lúc đó ông sẽ tìm cho con bé một người tốt hơn! Còn về việc vì sao giúp thằng nhóc này chẳng qua cũng chỉ vì sự việc lần này quả thật rất nghiêm trọng, nếu ông đã biết rồi thì không thể khoanh tay đứng nhìn được. Lục Đình Kiêu làm sao mà không biết suy nghĩ trong đầu của Trang Liêu Nguyên chứ, vì vậy anh thong thả lên tiếng: "Vậy rất có khả năng khiến ngài phải thất vọng rồi, đợi đến khi cháu và Tiểu Tịch kết hôn, mong Thiếu tướng Trang đến chung vui." Giọng điệu chắc chắn anh và Ninh Tịch tuyệt đối sẽ thành một đôi. Trang Liêu Nguyên tức gần chết vác cái mặt đen sì đi mất. Sau khi Trang Liêu Nguyên đi rồi, Lục Cảnh Lễ mới chẹp miệng chậc chậc: "Thật đúng là, Thiếu tướng Trang sao khi nào cũng không quên "cậy góc tường" nhà anh thế! Con trai anh với Tiểu Tịch Tịch đã lớn như thế rồi, ông ấy còn cậy được à! Tính nhổ củ cải còn mang theo cả đất à! À mà so sánh kiểu này không đúng lắm nhỉ? Nhưng mà, cũng là cùng một ý như thế này mà…" … Buổi tối ngày hôm sau. Cuối cùng Nhan Như Ý vẫn bị Lục Sùng Sơn giục đi đến nhà họ Quan một chuyến. "Tử Dao! Tử Dao à! Dì Lục của con đến rồi này, mau xuống đi, đừng có ở lì trên phòng nữa! Cái con bé này, dạo này nó cứ ở lì trong phòng thôi, cũng chẳng hiểu là nó đang bận cái gì nữa…" Mẹ Quan Tử Dao vừa nói vừa dẫn Nhan Như Ý đến trước cửa phòng của cô ta. "Dì Lục ạ!" Quan Tử Dao nghe thấy tiếng của mẹ liền nhanh chóng đứng dậy vội gập quyển sách trong tay lại. Nhưng mà, Nhan Như Ý đã nhìn thấy nội dung của quyển sách đó, hình như là sách giới thiệu về tâm lý học trẻ em. Lại liếc một vòng xung quanh căn phòng của Quan Tử Dao, dường như khắp nơi đều rải rác những quyển sách có liên quan đến phương diện giáo dục trẻ em… Nhan Như Ý tiện tay nhấc một quyển sách lên xem: "Tử Dao, những quyển sách này là?" Quan Tử Dao nghe thế cũng cảm thấy có chút quẫn bách: "Dì Lục, không có gì đâu ạ, lúc trước con không nói với dì là con đang học chuyên ngành này ạ? Chẳng qua là tiện thì đọc thôi ạ…" "Tiện thì đọc? Con đã ở lì trong phòng bao nhiêu ngày rồi? Mẹ còn tưởng con đang làm gì nữa đấy? Hóa ra đang đọc mấy thứ này à?" Mẹ Quan Tử Dao sẵng giọng. Trên mặt Quan Tử Dao hiện lên vẻ áy náy tự trách: "Bởi vì con học không đến nơi đến chốn, mới để xảy ra chuyện hiểu nhầm lẫn lần trước, con vẫn cảm thất rất có lỗi…" Nhan Như Ý nghe thế thì ngẩn ra, vẻ mặt có chút cảm động: "Con bé này, chuyện đã từ bao lâu rồi mà vẫn nhớ thế, dì đã nói là không trách con rồi mà, trước kia cũng chỉ là con không hiểu tình hình của Tiểu Bảo mà thôi!" Nói đến đó, Nhan Như Ý thuận tay cầm lấy tay Quan Tử Dao: "Chỉ đọc sách không thôi thì vô dụng, cái này ấy à cần phải tiếp xúc nhiều với nhau hơn, sau này tiếp xúc nhiều rồi tự nhiên sẽ hiểu thôi, con nói có phải không?" Quan Tử Dao và mẹ cô ta nhìn nhau một cái, rõ ràng đều nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của Nhan Như Ý. Nhan Như Ý thở dài một tiếng: "Nhà họ Lục nhà dì có mỗi một đứa cháu này, nó từ nhỏ lại không có mẹ ở bên chăm sóc, khó tránh khỏi có những tình huống căng thẳng, thế nên dì mong con rộng lòng bỏ qua cho nó!" "Dì ơi dì không cần nói thế đâu ạ, con rất thích Tiểu Bảo mà! Bé thật sự rất khiến người khác yêu thích mà!" Giọng điệu của Quan Tử Dao nghe rất chân thành. Nhan Như Ý để lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Ôi, khó có được đến bây giờ con vẫn còn nghiêng về phía Đình Kiêu nhà dì… con cũng biết mà dạo gần đây nhà họ Lục xảy ra không ít chuyện. Nhưng mà với năng lực của Đình Kiêu, chắc chắc có thể giải quyết được, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!"
Bình luận facebook