Chỉ trong khoảng thời gian vài giây ngắn ngủi thế thôi mà một tên đã đột nhiên lao đến đến ngăn cô lại, hung hãn lao đến cướp Tiểu Bảo đi từ trong tay của Quan Tử Dao. Cùng lúc đó cách chỗ này không xa vang lên một tiếng động đinh tai nhức óc, cát bụi đất đá văng tung tóe mù mịt, một chiếc trực thăng từ trên không từ từ đáp xuống. Lại thêm ba tên lính đánh thuê đeo mặt nạ ăn mặc đồng phục giống hệt như hai tên vừa rồi nhanh chóng nhảy xuống khỏi trực thăng, tên nào cũng lăm lăm vũ khí trong tay. Cả người Ninh Tịch lạnh đến tận xương, trái tim như thể rơi xuống vực sâu không đáy… Xong rồi… Nhìn thấy Tiểu Bảo chỉ thiếu một chút nữa thôi là được cứu về rồi thế mà lại bị cướp đi, tất cả diễn ra vô cùng chóng vánh. Nhan Như Ý đã sớm không thể chịu được nữa, mặt bà đầy mồ hôi bám lấy tay Lục Sùng Sơn cố gắng đứng dậy không ngừng kêu gào: "Tiểu Bảo… cứu Tiểu Bảo…" Lục Sùng Sơn mặt mũi sầm sì vứt mạnh chiếc bộ đàm trong tay xuống đất lạnh lùng nói: "Các người là ai? Thả thằng bé ra, các người muốn gì cứ việc nói!" Một tên đeo cái mặt nạ có khắc một chữ K chắc là tên dẫn đầu, lạnh lùng liếc nhìn hai gã thuộc hạ thất thủ mà chẳng thèm nhìn đến Lục Sùng Sơn một cái, sau đó liền vẫy vẫy tay ra hiệu, tất cả bọn họ đều nhanh chóng rút lên máy bay. Cùng với tiếng cánh quạt ầm ầm chuyển động, máy bay từ từ lên cao. Nhìn thấy Tiểu Bảo bị đưa lên máy bay, Nhan Như Ý lảo đảo chạy đuổi theo sau, "Tiểu Bảo!!!" "Dì Lục, cẩn thận!" Quan Tử Dao vội đỡ lấy Nhan Như Ý đang lảo đảo có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào. Trơ mắt nhìn Tiểu Bảo bị bắt đi, vẻ mặt Lục Sùng Sơn tái nhợt, đưa tay ôm lấy ngực đang quặn lên từng cơn, trời đất quay cuồng, trước mặt tối sầm… "Tiểu Bảo đừng sợ… mẹ sẽ không để con lại một mình đâu…" Đúng vào lúc này, Lục Sùng Sơn dường như nghe thấy tiếng Ninh Tịch lẩm bẩm, ngay sau đó ông ta nhìn thấy thân mình cô gái căng lên như một cánh cung được kéo căng, khoảnh khắc cửa chiếc trực thăng chuẩn bị khép lại, cô nhảy bật lên, lao vụt lên dùng tay bám chặt lấy sàn của chiếc trực thăng, bật lộn người lên nhảy vào bên trong chiếc trực thăng. Sau khi Ninh Tịch nhảy vào cả chiếc trực thăng lắc lư kịch liệt, nghiêng ngả tới lui trong không trung sau đó dần dần bay xa, mãi cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt… Nhan Như Ý như thể bị rút sạch sức lực ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt trắng bệch tái nhợt dại ra, Quan Tử Dao lo lắng đứng bên cạnh, còn Lục Sùng Sơn vẫn ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời mênh mông trên đỉnh đầu… "Lão gia! Lão phu nhân! Hai người không sao chứ?" Bên cạnh vang lên những âm thanh hốt hoảng, Hình Võ đi cà nhắc ôm cánh tay vẫn còn chảy máu dầm dề đến. "Các ngươi làm sao thế hả? Người đâu hết rồi! Lúc ra ngoài mang bao nhiêu người thế cơ mà! Tất cả đi đâu hết cả rồi! Tiểu Bảo bị bắt cóc rồi các người có biết không!!!" Nhan Như Ý như tìm được nơi để xả ra, cuối cùng suy sụp mà hét lên thật to. Không… không đúng… không phải là bị bắt cóc… mà bị cướp đi ngay trước mặt bọn họ!!! "Cái… cái gì? Tiểu thiếu gia bị bắt cóc?" Hình Võ không ngờ rằng mọi chuyện còn tệ hại hơn so với tưởng tượng của anh ta, thoáng cái vẻ mặt đã trắng bệch, quỳ sụp xuống đất: "Thuộc hạ đáng chết! Tất cả người của chúng ta bảo vệ xung quanh đều cùng lúc gặp được phục kích, dường như đối phương hiểu rất rõ đường đi cùng vị trí của những người bảo vệ ngầm xung quanh của chúng ta…" "Câm mồm, tôi không muốn nghe các cậu biện hộ!" Lục Sùng Sơn ngắt lời bọn họ. Từ sau vụ Tiểu Bảo bị bắt cóc lần trước, hệ thống đội an nình nhà họ Lục đã được nâng cấp cực kì nghiêm ngặt, thế nhưng bây giờ ông ta lại để Tiểu Bảo bị cướp đi ngay trước mặt ông ta, bên người không có bất cứ một ai, giờ phút cuối cùng người có thể đứng ra phía trước ngăn cản lại chỉ có một mình đứa con gái đó…
Bình luận facebook