Bánh bao nhỏ hoảng loạn gào lên thất thanh, ôm lấy Ninh Tịch đang lăn lộn dưới đất khóc không ra hơi: "Mẹ ơi..." Tên canh cửa không đứng nổi nữa: "Để tao vào xem xem!" Không đợi đồng bọn kịp mở miệng khuyên gã đã lạnh lùng nói: "Cấp trên ra lệnh giữ lại cô ta, lỡ xảy ra chuyện gì mày có gánh nổi không?" Tên đồng bọn hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở bằng giọng điệu châm biếm: "Đó là Đường Tịch! Hơn nữa mày đừng quên, cô ta là một diễn viên!" Tên đồng bọn nói rồi lại bồi thêm một câu: "Hơn nữa còn là một diễn viên vô cùng xuất sắc!" Rõ ràng gã rất hiểu về Ninh Tịch. Tên canh cửa vốn đang định vào nghe thấy thế, nhất thời chần chừ thu chân lại, đành tiếp tục chú ý động tĩnh bên trong. "Mẹ... cháu xin các chú hãy cứu mẹ cháu với!!!" Bé con khóc xé lòng xé ruột, bổ nhào tới trước cánh cửa sắt, cầu xin họ hãy cứu lấy mẹ cậu nhóc khiến cho những kẻ được huấn luyện đặc biệt như bọn họ cũng không khỏi nhíu mày. Cùng lúc đó, tần suất co giật của cô gái đang nằm dưới đất ngày càng ít đi, khóe miệng cũng bắt đầu không ngừng tuôn ra máu, cuối cùng cơ thể không hề nhúc nhích nữa... Hai tên canh cửa rốt cuộc cũng biến sắc. Một trong hai tên kéo cửa ra xông vào, tên còn lại cảnh giác ôm súng đứng thủ sẵn ở cửa. Tên xông vào nhanh chóng đi tới trước mặt Ninh Tịch, đá mạnh vào cô một cái, sau đó cúi thấp xuống kiểm tra tình hình của cô. Đúng lúc này, biến cố xảy ra, chân gã bị một nguồn sức mạnh bao phủ, trong nháy mắt gã ngã "uỳnh" xuống đất. Sau đó, người con gái đầu và miệng vẫn tiếp tục chảy máu nhưng ánh mắt lại sắc lạnh đến tận xương tủy đưa một tay che mắt đứa bé lại, tay còn lại vặn cánh tay đang cầm súng của gã nhắm về phái tên còn đang ở ngoài cửa, cô ấn ngón tay gã, kéo cò súng. "Phụt!!!" một tiếng, viên đạn từ khẩu súng gắn giảm thanh găm thẳng giữa trán tên kia, gã vẫn giữ vững tư thế cầm súng chuẩn bị bắn về phía cô trợn tròn mắt ngã xuống đất... Lại "phụt" một tiếng nữa, tên còn lại cũng bị cô bắn một phát. Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong tích tắc, trong căn phòng giờ chỉ còn lại hai cỗ thi thể. Phải, cô là Đường Tịch, cô là một diễn viên xuất sắc. Cứ cho là họ biết rõ về lai lịch của cô thì đã sao? Diễn xuất thật sự chính là... dù cho bạn biết rõ, nhưng lại không thể nhận ra người ta đang diễn. "Mẹ..." Tiểu Bảo gạt tay mẹ ra, lạnh lùng nhìn hai thi thể trên mặt đất, trong mắt không hề có chút khiếp sợ nào. Chỉ lúc nhìn về phía mẹ, cậu bé mới ấm ức bổ nhào tới: "Mẹ, mẹ không sao chứ..." "Mẹ không sao, mẹ lừa bọn họ thôi, xin lỗi vì để con trai của mẹ lo nhé!" Ninh Tịch dắt súng bên hông rồi bế Tiểu Bảo lên sau đó tìm trong người hai tên canh cửa một đoạn dây thừng, buộc chắc Tiểu Bảo lại trước người mình. "Con yêu đừng sợ, mẹ đưa con ra khỏi đây!" Vào lúc Ninh Tịch làm xong tất cả những thứ này, trong căn phòng yên ắng bỗng vang lên một tiếng cảnh báo chói tai, trên thi thể của hai tên kia cùng lúc phát ra ánh sáng đỏ chói mắt. "Chết tiệt!" Ninh Tịch biến sắc, cô nhìn gắt gao vào ánh sáng đỏ kia. Không ngờ trên người hai tên này lại có máy cảm ứng, chỉ cần người mang thiết bị cảm ứng chết đi thì tim và huyết áp sẽ xuất hiện tình trạng dị thường dẫn đến hệ thống sẽ tự động phát ra cảnh báo.
Bình luận facebook