"Tiểu Bảo giờ đang trong phòng bệnh với Tiểu Tịch." Lục Đình Kiêu đáp lại rồi nói tiếp: "Chuyện lần này đã gây chấn động lớn cho Tiểu Bảo, vì thấy hổ thẹn mà nó không thể đối diện được với sự thật vì cứu nó mà Tiểu Tịch phải gặp nguy hiểm. Sau khi tỉnh lại, nó không nghe bất cứ ai cả, không ăn không uống cũng chẳng chịu nói chuyện với ai." Trang Tông Nhân nhất thời căng thẳng: "Sao lại như vậy? Thế giờ nó thế nào rồi?" "Sau đấy cháu nói với thằng bé, giờ mẹ nó đang hôn mê bất tỉnh và mẹ nó cần nó, nó mới dần bình phục lại, lúc nào cũng ở bên cạnh trông Tiểu Tịch không rời nửa bước. Giờ Tiểu Bảo không xa mẹ nó được, mà cháu tin là giữa hai mẹ con có sự kết nối khó có thể chặt đứt, Tiểu Bảo là người có khả năng khiến Tiểu Tịch có thể tỉnh lại nhất." Trang Tông Nhân vừa rồi còn trừng mày trợn mắt với Lục Đình Kiêu giờ nghe thấy vậy cũng gật gù: "Đúng thế, cậu nói có lí lắm! Giờ chắc chắn không thể tách Tiểu Bảo với con bé ra được!" Trang Tông Nhân nói rồi nhìn Lục Đình Kiêu hỏi: "Vậy ý cậu thế nào?" Lục Đình Kiêu hơi ngập ngừng rồi mới đưa ra ý kiến: "Với quen biết của ông hẳn là có thể tranh thủ được điều kiện chữa trị tốt hơn lớp trẻ như cháu, cháu tán thành việc ông đón Tiểu Tịch đi." Trang Tông Nhân thấy Lục Đình Kiêu không hề có ý muốn giữ Ninh Tịch lại như cha mẹ anh, chút giận giữ cuối cùng còn sót lại trong lòng giờ cũng tiêu tán, ông tỏ vẻ hài lòng nói: "Xem như cậu cũng còn biết tốt xấu." "Nhưng, Tiểu Bảo chắc chắn sẽ không tách khỏi Tiểu Tịch được, vậy thì không bằng để thằng bé theo ông luôn được không ạ?" Trang Tông Nhân nghe vậy cầu còn không được: "Để Tiểu Bảo đi với tôi? Chuyện này tất nhiên là tốt nhất rồi! Nhưng cậu có thể quyết định được việc này không?" Lục Đình Kiêu gật đầu: "Ba mẹ cháu sẽ đồng ý, ông cứ yên tâm." Trang Tông Nhân lập tức chốt luôn: "Vậy thì tốt, chuyện này cứ quyết định vậy đi!" ... Cách đó không xa, Trang Vinh Quang thấy ông nội mình nói mãi với đối phương không xong, không khỏi có chút sốt ruột. Hai người lại quay lưng lại với bọn họ, không nghe thấy tiếng cũng không rõ vẻ mặt thế nào, không biết rốt cuộc nói gì mà lâu thế... Đang nghĩ có nên lén lân la tới nghe trộm không thì hai người ở phía cuối hành lang cuối cùng cũng trở lại. "Ông! Ông quay lại rồi! Ông không nghe tên đó dỗ ngon dỗ ngọt gì vậy?" Trang Vinh Quang vội chạy tới, trưng ra vẻ mặt kì vọng. Trang Tông Nhân liếc nhìn thằng cháu trai nhà mình một cái: "Nói linh tinh cái gì đấy?" Trang Vinh Quang liền bóp vai lấy lòng ông: "Cháu biết ông chắc chắn sẽ không nghe đâu mà! Giờ mình có thể đón chị đi chưa ạ?" Trang Tông Nhân gật gật: "Ừm, người thì tất nhiên phải đón đi rồi." Trong Vinh Quang nghe vậy mừng quýnh, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý phía đối diện liền tỏ ra lo lắng. "Lâm Khiêm..." Trang Liêu Nguyên lại hạ lệnh bảo người vào, Trang Tông Nhân bực bội ngắt lời ông: "Đợi đã, đứng im đó! Tất cả lui ra hết đi, các người nhiều người như vậy, lỡ dọa người ta sợ chết khiếp thì sao hả? Để tôi tự đi!" Trang Liêu Nguyên nhíu mày, Trang Vinh Quang đầy vẻ ngờ vực, dọa người ta sợ? Chị họ đang hôn mê thì bọn họ dọa ai được? Trang Tông Nhân tự mình đi vào, tất nhiên chẳng ai dám cản ông lại, vậy nên tất cả mọi người chỉ thấy Trang Tông Nhân nghiêm mặt đi vào phòng bệnh Ninh Tịch. Sau khi vào phòng bệnh, Trang Tông Nhân liền thấy một cậu bé mềm mại đang nằm nhoài bên giường bệnh của Ninh Tịch, bàn tay bé nhỏ đặt trong lòng bàn tay cô, nhìn cô không hề chớp mắt, như thể chỉ cần cậu nhóc chớp mắt một cái thì cô sẽ biến mất vậy... Và, trong mắt của cậu nhóc, cả thế giới của cậu cũng chỉ có mình cậu và mẹ... Trang Liêu Nguyên thấy vậy thì trái tim không khỏi run lên, khóe mắt ông cay cay, cố gắng nói thật khẽ như sợ sẽ làm phiền tới cậu bé: "Tiểu Bảo... Tiểu Bảo à, đến chỗ cụ... khụ khụ... qua đây với ông Trang nào..."
Bình luận facebook