Cùng lúc đó, tại quán bar Eaton. Trong phòng VIP đang vang lên tiếng nâng ly cạn chén và tiếng người huyên náo. "Nào nào chúng ta cùng mời nhà thiết kế Đới một chén!" "Cạn ly!" "Cạn ly!!! Lượng tiêu thụ của History chúng ta quý vừa rồi chiếm lĩnh vị trí đầu! Không thể bỏ qua công lao của giám đốc Đới được!" "Trước kia Tắc Linh gì đó hoàn toàn là đạo phong cách của chúng ta thế mà còn vọng tưởng cướp được thị trường của chúng ta, giám đốc Đới đúng là đã dạy hắn ta một bài học làm người rồi ha ha ha ha!" ... Trong phòng ngập tiếng lấy lòng, Đới Uy uống đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, hớn hở kể với đám đàn em và đồng nghiệp: "Tôi đã sớm nói rồi mà, cái nghề thiết kế này ấy mà, không phải là xem ai đi được nhanh hơn mà phải xem ai đi được xa nhất!" "Quản lý Đới đúng là miệng vàng lời ngọc, tôi phải ghi nhớ mới được, để cho cái đám không biết trời cao đất dày kia hiểu rõ thế nào mới là nhà thiết kế đích thực đi!" "Tên đó mà là nhà thiết kế quái gì chứ, giấu đầu lộ đuôi ra vẻ thần bí, cũng chỉ là tên gà mờ, sớm nở tối tàn mà thôi... Chỉ mới giao tranh mấy trận thôi mà đã bị anh Đới đây đánh cho không cả dám ra khỏi cửa rồi!" "Ha ha ha, đã nửa năm rồi Tắc Linh không có cho ra sản phẩm mới? Tôi thấy chẳng mấy nữa mà đóng cửa rồi đó!" ... Đới Uy được thổi phồng cho lâng lâng cả người nhưng tốt xấu gì cũng chưa đến nỗi váng đầu, gã nịnh nọt nhìn cô gái đang gồi trên ghế sofa nói: "Tôi chỉ phụ trách tốt phần thiết kế thôi, công ty có được ngày hôm nay vẫn là nhờ sự dẫn dắt của Ninh đại tiểu thư!" Những người khác nghe xong cũng vội vàng chạy tới nịnh bợ Ninh Tuyết Lạc đủ kiểu. "Bây giờ bà chủ của chúng ta không chỉ là giám đốc tài chính của Ninh thị mà còn là phó tổng giám đốc công ty giải trí Tinh Huy, cái danh xưng "nữ Gia Cát" đúng là chỉ dành cho cô!" "Mọi người nói xem, khắp cái Đế Đô này còn có vị tiểu thư, phu nhân nào đọ được với bà chủ chúng ta nào?" Giữa ghế sofa, Ninh Tuyết Lạc tỏ vẻ cao quý ưu nhã nhấp rượu: "Được rồi, đừng có tâng bốc tôi nữa, thời gian này mọi người đều vất vả rồi, tháng này tiền thưởng tăng gấp ba." Vừa dứt lời, cả phòng lập tức hưng phấn reo hò. Ninh Tuyết Lạc lại lấy một chùm chìa khóa trong túi ra ném cho Đới Uy: "Giám đốc Đới của chúng ta là công thần lớn nhất, điều này không thể nghi ngờ!" "Wow! Ferrari! Bà chủ đúng là hào phóng quá!" "Anh Đới, lát nữa cho tôi mượn lái một chút!" "Tôi cũng muốn tôi cũng muốn! Cho tôi mượn lái một chút!" Đới Uy vui mừng ra mặt: "Cảm ơn bà chủ ban thưởng!" Ninh Tuyết Lạc cười cười: "Chỉ cần một lòng đi theo tôi, vì lợi nhuận của công ty thì sẽ được đối xử như nhau, đều có phần thưởng hồi đáp khiến mọi người hài lòng!" "Cảm ơn bà chủ! Đi theo bà chủ có thịt ăn!" "Bà chủ, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng! Vì sự thành đạt của công ty mà cống hiến hết mình!" Đới Uy tự tin nói: "Bà chủ yên tâm đi! Tuần lễ thời trang xuân hè quốc tế lần này, tôi sẽ hoàn toàn khiến Tắc Linh không còn chỗ xoay người! Tránh để nó làm bẩn mắt bà chủ!" Ninh Tuyết Lạc nghe vậy liền dửng dưng nói: "Này vốn dĩ chẳng đáng là gì." Đới Uy liên tục phụ họa: "Bà chủ nói đúng, Tắc Linh không xứng cho chúng ta để vào mắt!" Một năm qua, không thể nghi ngờ gì Đới Uy đúng là sống rất dễ chịu. Vốn bị Tắc Linh ép đến nỗi không thở nổi, thậm chí bị Ninh Tuyết Lạc quở trách suốt ngày, đồng nghiệp cười chê, điều khiến gã lo lắng nhất chính là cái bí mật kia - phong cách thiết kế của nhà thiết kế thần bí của Tắc Linh chẳng khác người kia là bao… Mà bây giờ, tất cả đều không cần phải lo lắng nữa rồi… Chung quy giới thiết kế này vẫn là địa bàn của gã!
Bình luận facebook