"Trợ lý Phùng, rốt cuộc thì anh cũng đã quay trở lại, ngài Parker đâu?" Trình Nghị Tân ngó nghiêng nhìn phía về phía đằng sau trợ lý nhưng lại không thấy ai cả. Trợ lý khách khí trả lời: "Ngại quá, ngài Parker đang tiếp đã khách quý, xin hai vị hãy về đi." Trình Nghị Tân nghe thế ngẩn ra: "Khách quý? Khách quý gì mà có thể khiến Parker bỏ dở một hợp đồng quan trọng thế này?" Mắt thấy chỉ còn một bước nữa thôi là có thể ký được hợp đồng rồi, ngay cả tiệc chúc mừng anh ta cũng đã đặt, kết quả lại xuất hiện biến cố. Thoáng cái vẻ mặt của Trình Nghị Tân đã trở nên có chút khó coi, giọng của anh ta trầm xuống: "Trợ lý Phùng, làm phiền cậu chuyển lời cho giám đốc Parker giùm tôi, đã hẹn trước là hôm nay ký hợp đồng rồi. Bên này tôi cũng đã từ chối hộ Hiểu Nhu mất mấy hợp đồng quảng cáo quan trọng, quý công ty đột nhiên thay đổi thời gian thật sự là không thỏa đáng. Nếu lại hẹn đến lần sau thì trong vòng một tháng tới bên này chúng tôi không chắc là dành thời gian ra được." Giọng điệu của Trình Nghị Tân mang theo cảnh cáo. Lưu Hiểu Nhu nghe thấy Trình Nghị Tân nói thế nhất thời cũng có hơi lo lo, nhưng bây giờ cô ta đã là nghệ sỹ của Tinh Huy, giờ đã khác với ngày xưa rồi. Cậu trợ lý nghe vậy thì trong mắt thoáng hiện lên vẻ châm chọc, vẻ mặt không hề căng thẳng một chút nào mà ngược lại còn rất thong dong trả lời: "Không cần đổi sang ngày khác, hai vị không cần phải đến nữa, chúng tôi đã quyết định chọn người đại diện khác rồi." "Cậu nói cái gì!!!" Trợ lý vừa dứt lời, Trình Nghị Tân liền đứng bật dậy. Vẻ mặt của Lưu Hiểu Nhu thoắt cái đã biến sắc, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi. "Các người coi Tinh Huy của chúng tôi là cái gì? Bảo đổi người là đổi đấy à, một câu cũng không thèm báo trước?" Trình Nghị Tân không kiềm chế nổi nữa, vẻ mặt đầy phẫn nộ. Trợ lý cười ha hả, từ tốn lên tiếng: "Anh Trình nói thế thì nghiêm trọng quá, quy tắc trong giới anh cũng biết, tất cả những lời hứa miệng đều không thể coi là thật được. Chỉ cần chưa ký hợp đồng, bất kỳ ai cũng có cơ hội cạnh tranh. Huống hồ dù có là đã quyết định với nhau rồi, nhưng mà đó cũng chỉ là thỏa thuận giữa anh Từ và ngài Parker, đâu có quan hệ gì đến anh Trình đây đâu?" "Cậu…" "Nhưng mà người Từ Thao chọn là tôi!" Lưu Hiểu Nhu không cam tâm nói. "Nhưng bây giờ anh Từ lại đề cử cho chúng tôi một lựa chọn tốt hơn." Trình Nghị Tân tức đến nổ phổi nhưng lại không dám lên cơn giận ở YLD, chỉ đành cắn răng nhịn cục tức này xuống, mặt mũi xầm xì hỏi: "Người đại diện mới mà giám đốc các anh chọn là ai" Anh ta muốn xem xem đứa nào không có mắt thế nhưng ngay đến cả hợp đồng của Tinh Huy cũng dám cướp! Dù có cướp được hợp đồng đại diện thì làm sao, anh ta lập tức phong sát con nhỏ đó để xem Từ Thao có bảo vệ cô ta được không! "Xin lỗi, vấn đề này thuộc về cơ mật của công ty, thứ cho tôi không thể tiết lộ." Trợ lý chỉ nói một câu thế rồi đi luôn. Lưu Hiểu Nhu ngồi lặng người trên ghế: "Chuyện này không thể thế được… Từ Thao căn bản làm gì có ai tốt hơn đâu…" Trình Nghị Tân "hừ" lạnh một tiếng: "Chắc chắn tên đó lại đang giở trò quỷ rồi!" Lưu Hiểu Nhu sốt hết cả ruột: "Anh Tân, vậy bây giờ làm thế nào đây? Hợp đồng đại diện này rõ ràng là của em cơ mà! Anh Tân, anh nhất định phải giúp em cướp lại nó! Em đợi bao nhiêu lâu vậy mà…" "Chẳng qua chỉ là một hợp đồng đại diện nho nhỏ, lo cái gì? Cái thứ hạn hẹp, thiếu kiến thức! Cô theo tôi còn lo không có hợp đồng đại diện à?" Trình Nghị Tân bực bội lấy lệ nói. Thái độ của Parker đã là thế này thì anh ta làm sao mà cướp lại được? Anh ta không giống cái gã Từ Thao đấy, chỉ vì một hợp đồng đại diện mà mất hết mặt mũi cầu xin người ta! Lưu Hiểu Nhu còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy anh mắt mất kiên nhẫn của Trình Nghị Tân chỉ đành uất ức câm nín. Dưới trướng Trình Nghị Vân còn có rất nhiều ngôi sao, tất cả tài nguyên tốt đều ưu tiên cho người khác hết, làm gì có phần của cô ta.
Bình luận facebook