Thấy chiếc nhẫn kia, một ngụm máu của Giang Mục Dã nghẹn lại trong họng: "..." Rõ ràng chính tên này năm đó há mồm ngậm miệng, thề thốt là sẽ tuyệt đối không làm mợ của mình cơ mà... Kết quả... Ninh Tịch khoe khoang xong mới cẩn thận đem nhẫn nhét lại rồi ra vẻ trưởng bối nói: "Được rồi! Cháu trai lớn, cho cháu chút thời gian làm quen!" Giang Mục Dã: "..." Làm quen cái rắm ý! ... Cùng lúc đó tại nhà họ Tô. Ninh Tuyết Lạc sau khi sứt đầu mẻ trán xử lí ở công ty xong đến lúc về nhà thì bộ lễ phục hoa lệ trên người đã nhăm nhúm. Hôm nay vốn là ngày hoàn hảo nhất của cô ta, là ngày cô ta thu được thắng lợi. Nhưng mà bây giờ, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, tất cả những thứ vốn hoàn mỹ thuận lợi đều bắt đầu sụp đổ... Cảm giác này thật sự quá tồi tệ! Ninh Tịch! Ninh Tịch! Ninh Tịch! Cái tên cứ như cơn ác mộng này lại xuất hiện! "Tuyết Lạc về rồi đấy à!" Trịnh Mẫn Quân ngồi trên ghế salon thấy Ninh Tuyết Lạc về thì lập tức đứng dậy tươi cười chào đón. "Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?" Ninh Tuyết Lạc gắng gượng chào hỏi. "Này chẳng phải là không yên tâm về con sao, mẹ đang chờ con về!" Trịnh Mẫn Quân thấy sắc mặt Ninh Tuyết Lạc không đúng thì nhíu mày hỏi: "Sao sắc mặt lại kém như vậy? Chẳng phải hôm nay có buổi xã giao quan trọng sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" "Me, con không sao, chỉ là hơi mệt thôi." "Vậy mau ngồi nghỉ đi, mẹ đã bảo nhà bếp hầm canh gà rồi! Để mẹ bảo người giúp việc bê lên cho con một bát!" Trịnh Mẫn Quân quan tâm nói. Vốn là vì chuyện Ninh Tuyết Lạc là con nuôi bị lộ ra cho nên quan hệ của bà ta với Ninh Tuyết Lạc từng khó chịu một thời gian. Nhưng mà, Ninh Tuyết Lạc một năm nay ăn nên làm ra và Ninh Tịch biến mất cho nên chút tâm tư muốn bám vào Ninh Tịch leo lên Trang gia cũng biến mất theo. Vì thế cho nên, thái độ của bà ta với Ninh Tuyết Lạc cũng thay đổi, thậm chí còn tốt hơn so với trước kia nữa, nói là cô ta nói gì nghe nấy cũng không quá đáng. Thấy Trịnh Mẫn Quân ân cần dịu dàng với Ninh Tuyết Lạc như vậy, Triệu San San khoan thai bước xuống lầu, trên mặt còn lộ rõ vẻ châm chọc, tâm tình cô ta hiện tại đang rất sung sướng: "Ui, mệt mỏi cơ đấy? Con thấy phải là lòng mệt mới đúng! Dù sao thì phượng hoàng chân chính cũng trở về rồi! Giấc mộng muốn bay lên trời của chị dâu lại tan vỡ!" Một năm này thấy Ninh Tuyết Lạc sống càng ngày càng tốt, dỗ mẹ chồng ngày càng vui vẻ, chèn ép cô ta với Tô Tuân đến cơ hội thở dốc cũng không có, Triệu San San trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì. Nhưng bây giờ Ninh Tịch đã về rồi! Đây quả là tin tức cực kì tốt! "Cái gì? Ninh Tịch đã trở lại?" Trịnh Mẫn Quân nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi. Ninh Tuyết Lạc u ám nhìn Triệu San San một cái, sau đó thì lập tức nhíu chặt lông mày. Con khốn Ninh Tịch kia vừa mới về một cái mà Triệu San San đã dám ăn nói với cô ta như vậy. Thế thì Trịnh Mẫn Quân sau khi biết tin Ninh Tịch trở về liệu có nảy ra mấy suy nghĩ không nên có nào không... Trịnh Mẫn Quân rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bà ta vừa bảo người bưng canh lên vừa nói: "Về thì về! Có cái gì mà ngạc nhiên! Chỉ là một con hát bị người ta bao dưỡng thôi mà!" Sau khi phân tích lợi hại một chút, bà ta đã quyết định không vì Ninh Tịch mà đắc tội Ninh Tuyết Lạc. Triệu San San thấy thái độ của Trịnh Mẫn Quên như vậy thì nóng nảy: "Mẹ, cái gì mà bị bao nuôi chứ! Mấy cái kia chỉ là bọn người không biết gì đồn bậy đồn bạ thôi, Ninh Tịch chính là cháu gái của Trang gia đấy! Sao có thể làm chuyện như vậy!"
Bình luận facebook