Lý Vưu vội vàng đi tới: "Lâm Lang, quả thực xin lỗi, chuyện này đúng là hiểu lầm mà! Nếu biết cô bé chính là Tiểu Tịch nhà cậu thì bọn họ có một trăm lá gan cũng không dám nói vậy đâu!" Lý Vưu cũng chẳng biết hai nhân viên kia bị quỷ mê đầu óc hay là như thế nào, nhưng việc cần thiết phải làm bây giờ là làm sao để Mạnh Lâm Lang mau chóng bớt giận chứ không phải là cắn mãi không buông, khiến chuyện này càng thêm lớn. "Hai người các cô! Còn không mau qua đây xin lỗi Tịch tiểu thư!" Lý Vưu vừa trông thấy hai người kia thì trong lòng cũng giận dữ. Hai nữ nhân viên kia tất nhiên không dám nói bọn họ vì ghen tị, vì sợ bị cướp mất miếng cơm, càng không dám nói là vì do Trịnh Mẫn Quân bảo rằng Ninh Tịch chỉ là một diễn viên hết thời. Nếu vậy, không đắc tội với Mạnh Lâm Lang thì cũng đắc tội Trịnh Mẫn Quân, chính vì thế họ chỉ có thể không ngừng xin lỗi. "Thật xin lỗi Trang phu nhân! Thật xin lỗi Tịch tiểu thư!" "Thật xin lỗi! Chúng tôi thật sự không cố ý!" Lý Vưu không chút do dự nói: "Hai người các cô tự mình đến phòng kế toán kết toán tiền lương tháng này đi, ngày mai không cần đến đây nữa!" Nghe Lý Vưu nói vậy, hai nhân viên xám xịt cả mặt mày: "Lý phu nhân, chúng tôi..." Trong nhà tốn không biết bao nhiêu tiền, vận dụng biết bao nhiêu mối quan hệ mới có thể cho bọn cô chén cơm này, nếu như bị chính Lý phu nhân sa thải thì danh tiếng cũng coi như xong... Hai người họ muốn cầu xin nhưng mà vẻ tàn khốc trong mắt Lý Vưu cho họ biết rằng nếu nhiều lời hơn nữa chỉ khiến hậu quả thêm thảm khốc, vì vậy bọn họ chỉ đành tái mặt lui xuống. Tiểu Thái đứng một bên nhìn hồi lâu, đến khi chắc chắn là mình không sao thì cũng vội vàng lui xuống. Xử lý hai nhân viên kia xong, Lý Vưu tươi cười đi tới khoác tay Mạnh Lâm Lang: "Lâm Lang, người tớ cũng đã xử lý rồi nên cậu đừng giận nữa! Vất vả lắm hai chúng ta mới gặp nhau một lần! Cái tính nóng nảy như lửa này của cậu... trước mặt bao nhiêu người cũng cho tớ chút mặt mũi đi chứ!" Lý Vưu có chút ai oán. Vừa nãy Mạnh lâm Lang một mặt là giận thật, một mặt khác làm vì cũng muốn nhân cơ hội này cho mọi người thấy địa vị của Ninh Tịch trong lòng bà. Thấy mục đích đã đạt được thì tất nhiên Mạnh Lâm Lang cũng chẳng cắn mãi không buông nữa. Đôi mắt đẹp của bà liếc người bạn thân một cái rồi nói: "A Vưu, cậu cũng biết tính tớ rồi đấy! Nếu là người khác thì cậu nghĩ chuyện hôm nay dễ dàng cho qua vậy sao?" Lý Vưu bật cười: "Dạ dạ dạ! Biết cậu dịu dàng lắm rồi, cám ơn cậu đã cho mặt mũi nha! Chuyện ngày hôm nay đúng là Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền đã đãi khách không cẩn thận!" Khu nghỉ dưỡng Thiên Tuyền dù sao cũng là sản nghiệp của Lý gia, hôm nay bà không chỉ là chủ nhân của bữa tiệc mà đồng thời cũng là người quản lí của nơi này, trách nhiệm này đúng là không đùn đẩy được. Lý Vưu nói xong thì vội vàng đổi chủ đề, bà ta tươi cười kéo sự chú ý của Mạnh Lâm Lang về phía Ninh Tịch: "Lâm Lang, trước đây khi nghe cậu nhắc tới thì tớ còn tưởng cậu nói quá đấy! Hôm nay gặp tận mắt mới biết đúng là không khoa trương chút nào, mà phải nói là quá khiêm tốn rồi! Dung mạo với khí chất này có tìm khắp các tiểu thư nhà quyền quý cũng không tìm nổi người thứ hai đâu!" Vừa nãy khoảng cách hơi xa, cộng thêm việc Ninh Tịch bị mấy người kia ngăn chở nên bà ta không nhìn rõ, hiện giờ thấy rõ được bộ dạng của Ninh Tịch thì càng cảm thấy kì quái. Hai nhân viên kia cũng được coi là có chút ánh mắt, tại sao tự dưng lại cho rằng Tiểu Tịch tới đây xin việc? Càng hoang đường hơn là bọn họ lại mù quáng nói Ninh Tịch chỉ là hạng diễn viên thấp kém bị bao dưỡng. Dù cho con bé có là một diễn viên đi chăng nữa thì với bối cảnh của con bé sao có thể làm mấy chuyện như vậy được? Lúc này trong đám phu nhân quyền quý đứng trong phòng thì người kinh hãi nhất không ai khác chính là Trịnh Mẫn Quân và Ninh Tuyết Lạc. Từ sau khi Mạnh Lâm Lang xuất hiện thì Trịnh Mẫn Quân đã có cảm giác không lành. Cho đến khi Mạnh Lâm Lang ở trước mặt mọi người nói ra câu "Cháu gái của Mạnh Lâm Lang tôi" thì trong đầu bà ta như bị nổ tung, cả người đều ngu ra…
Bình luận facebook