Một lát sau, MC rời khỏi sân khấu. "Đinh" một tiếng, cả sân khấu rơi vào khoảng tối, khán giả cũng dần yên tĩnh lại chờ đợi Ninh Tịch ra sân khấu. "Nhớ đến em Hãy nhớ em đến sâu đậm Khi chúng ta đã nói lời tạm biệt Anh có từng nhớ đến em Nếu anh có một thoáng nhàn hạ Xin cho em một chút nhớ mong…" Theo tiếng ca uyển chuyển chất chứa tình cảm vang lên, đèn trên sân khấu cũng sáng dần lên. Khán giả lập tức mở to mắt xem, kết quả là một giây sau, ai nấy cũng đều ngẩn cả người. Bởi vì cô gái mặc bộ váy bồng hoa lệ thời Trung cổ đang ca hát chính giữa sân khấu lại không phải là Ninh Tịch. "Hở! Tôi hoa mắt à? Sao nữ chính không phải là Ninh Tịch?" "Tình huống gì thế này? Ai đây?" "Hơi quen mặt nhưng không nhớ ra tên! Có phải nhầm chỗ nào không? Chẳng phải nói là tiết mục của Giang Mục Dã và Ninh Tịch sao?" Tất cả người có mặt đều ngơ ngác xôn xao, bỗng... một giọng ca nam lại vang lên... "Có thể sao? Christine, là em sao? Trước kia rất lâu rồi, tựa hồ rất lâu rồi trước đây Khi đó chúng ta vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn còn khờ dại Có lẽ em không nhớ được anh, nhưng anh vẫn còn nhớ em…" Giang Mục Dã ra sân. Vì tiếng ca của Christine vang lên nên khiến Raoul đang ở gần đó bỗng nhớ lại cô bé trước mắt đúng là người bạn thanh mai trúc mã thuở nhỏ của anh. Lúc này, Tần Sương đương nhiên thấy được ánh mắt khác thường của khán giả, cô cố nén nỗi bất an trong lòng, tiếp tục cất tiếng hát cùng với Giang Mục Dã! "Nghĩ lại những ngày tháng đó! Nghĩ lại quãng thời gian đó Nghĩ lại nhưng chuyện chúng ta chưa từng làm Không có ngày nào là em không nhớ anh…" Bộ trang phục hoa lệ, tuyệt đẹp này của Tần Sương góp phần tôn nên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, giọng hát lại càng khiến lòng người say mê. Trong lòng khán giả đầy hồ nghi nhưng cũng không nhịn được mà tiếp tục xem tiếp… Trên sân khấu, một đôi tình nhân đẫm lệ nhận ra nhau, thắm thiết nắm lấy tay nhau mà trút bầu tâm sự. Raoul khó che giấu nổi tình yêu trong lòng mình, anh đưa ra đề nghị hẹn hò với Christine và Christine vui vẻ đồng ý. Trên sân khấu, lập tức tràn đầy sự ngọt ngào. Nhưng ngay thời khắc Christine trở về phòng thay quần áo… Trong không trung bỗng vang lên tiếng ca trầm lắng mà xa xôi: "Đêm dần tới, mọi giác quan dần trở nên rõ rệt Bóng tối trỗi dậy, đánh thức mọi sức tưởng tượng Chỉ vì... đây là đêm nhạc của bóng tối..." Tiếng ca khàn khàn như tiếng hát của Người Cá khiến lòng người phiêu đãng này không chỉ hấp dẫn Christine trên đài mà cũng lập tức khiến đám fans vốn đang bất an vì đổi người nín thở, chăm chú theo dõi theo bản năng… Chẳng hiểu sao… giọng ca này lại có chút quen thuộc? Ở chỗ dành cho khách quý, Hàn Tử Huyên cau mày, còn Trịnh An Như thì khẽ "xì" một tiếng: "Cái đám giả thần giả quỷ này, tính chơi trò gì đây? Để một diễn viên hạng ba như Tần Sương làm nữ chính, có phải là đầu óc bị bệnh rồi không?" Hàn Tử Huyên không nói gì, cô ta luôn có cảm giác dường như mình đã để sót mất chuyện gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được đó là gì. "Yên nào, dịu dàng nào, hãy để cho âm nhạc nhẹ nhàng vuốt ve em Lắng nghe nó, chạm vào nó, lặng yên giao mình cho nó…" Christine bị thứ âm thanh này mê hoặc, quên mất ước hẹn giữa mình và Raoul, cô đi về hướng có tiếng hát rồi mở cửa mật thất đi vào lòng đất bí mật… Lúc này đây, tất cả fan hâm mộ và người xem đã bị kịch bản hấp dẫn, chăm chú theo dõi Christine và chờ đợi không biết rốt cuộc Christine sẽ tìm thấy gì…
Bình luận facebook