Thực tế thì, do tối qua Hàn Tử Huyên quá mất mặt cho nên hôm nay cô ta không muốn đến công ty mà thôi. Tất nhiên là Vương Hạo Quân cũng biết cái này nhưng ông ta cũng chẳng thèm vạch trần mà chỉ nhéo nhéo mi tâm nói: "Tin Tử Huyên tiến quân đến Hollywood cho thả hết ra ngoài đi!" Cuối cùng Trịnh An Như có chút nguôi ngoai mà lập tức gật đầu nói: "Vương tổng nói không sai! Ninh Tịch kia có lợi hại cỡ nào cũng chỉ nổi trong nước thôi! Tử Huyên của chúng ta mới vào nghề được một năm mà đã được Hollywood tung cành ô liu ra rồi, hơn nữa còn là phim của nhà sản suất hàng đầu Giles nữa!" ... Lí do Ninh Tuyết Lạc không có mặt tại buổi họp sáng nay là vì mới sáng sớm Tô Diễn nay đã gọi cho cô ta, hẹn cô ta cùng nhau ăn tối, lại còn bảo có chuyện cần nói. Bọn họ quen biết nhau lâu như thế nên đương nhiên cô ta chỉ cần dựa vào ngữ khí của Tô Diễn là biết, những gì cô ta làm để lấy lòng gã mấy ngày qua chẳng có tác dụng gì hết, gã vẫn quyết tâm muốn li dị! Chỉ sợ là tối nay gã sẽ nói thẳng với cô ta mà thôi. Ninh Tuyết Lạc ngồi cạnh bàn trang điểm, nhìn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ kĩ lưỡng trong gương mà móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay lúc nào không hay. Dưới lầu. "Sao Tuyết Lạc còn chưa xuống? Chẳng phải tối nay Tô Diễn hẹn nó nói chuyện kia sao?" Trịnh Mẫn Quân nhấp nhổm liên tục ngước nhìn trên lầu, hiển nhiên bà ta đã biết chuyện tối nay gã con trai của bà ta sẽ ngửa bài với Ninh Tuyết Lạc. Cứ nghĩ đến chuyện sau này sẽ thành thông gia với Trang gia thì mấy ngày nay bà ta đều cảm thấy thân phận mình cao hơn mấy phu nhân khác mấy cái đầu, vì thế nên tất nhiên là bà ta mong mọi chuyện tối nay thuận lợi. "Hoằng Quang, ông nói xem... đến lúc đó Tuyết Lạc có làm ầm lên không?" Tô Hoằng Quang trầm ngâm: "Làm... nhất định nó sẽ làm ầm hết cả lên! Nhưng mà Tô gia chúng ta cũng sẽ không bạc đãi nó!" Trịnh Mẫn Quân lập tức giãy nảy lên như bị dẫm phải đuôi: "Cái gì mà bạc đãi hay không bạc đãi chứ, nó ở Tô gia hơn một năm nay thì chúng ta đã bạc đãi nó lúc nào chưa? Chỉ có Ninh gia bọn họ đào hố cho Tô gia chúng ta thôi có được không? Ông cũng đâu phải không biết người ta âm thầm nói Tô gia chúng ta thế nào?" "Ngay mấy ngày trước thôi, mẹ của San San còn đứng ngay trước mặt tôi nói Tô Diễn nhà chúng ta tìm một đứa nhà quê làm thông gia! Chả nhẽ ông nhẫn tâm nhìn Tô Diễn cả đời này không ngóc đầu lên được à?" Tô Hoằng Quang bất đắc dĩ nói: "Tôi đã nói cái gì đâu, đang êm đang đẹp bà nhắc chuyện này làm gì." "Tóm lại là chuyện này, chúng ta phải đứng về phía Tô Diễn, nếu Tuyết Lạc thật sự thích Tô Diễn thì cũng nên suy nghĩ cho tiền đồ của nó!" ... Trịnh Mẫn Quân với Tô Hoằng Quang đang nói chuyện thì đột nhiên trên lầu vang lên tiếng thét thất thanh của người giúp việc. "A!!! Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân làm sao thế này! Cô tỉnh lại đi! Không xong rồi... người đâu! Người đâu! Thiếu phu nhân ngất xỉu rồi!" Tiếng thét chói tai của người nữ giúp việc kia cũng kinh động tới hai người đang ngồi dưới lầu. "Sao thế? Tuyết Lạc ngất xỉu?" Trịnh Mẫn Quân lập tức nhíu chặt lông mày. Tô Hoằng Quang cũng đổi sắc mặt. Hai người họ vội vàng chạy lên quả thực thấy Ninh Tuyết Lạc đang nằm bất tỉnh nhân sự cạnh bàn trang điểm, mà người giúp việc kia đã hoảng đến bật khóc. "Chuyện gì xảy ra? Sao tự dưng lại ngất xỉu!" Trịnh Mẫn Quân vội vàng hỏi. "Tôi... tôi cũng không biết... vừa nãy tôi đi vào đưa quần áo cho Thiếu phu nhân... sau đó thì thấy Thiếu phu nhân ngất xỉu nằm ở đây!" "Còn không mau gọi tài xế chuẩn bị xe đi, mau đưa người đến bệnh viện!" Tô Hoằng Quang trầm giọng nói, vừa dứt lời lại bổ sung thêm một câu: "Gọi Tô Diễn về đi!" Lúc này sắc mặt của Trịnh Mẫn Quân cực kì khó coi, bà ta nhìn Ninh Tuyết Lạc đang nằm chình ình ở đó muốn nói cái gì nhưng lại thôi. Trong lòng bà ta âm thầm nghĩ, ngất xỉu? Sao lại nhằm vào lúc này?
Bình luận facebook