"Ối mẹ ơi cứu con!!!" Lục Cảnh Lễ đang thiu thiu ngủ, đột nhiên bên tai vang lên tiếng hổ gầm kinh người như thế dọa anh chàng suýt chút nữa thì phi thẳng xuống giường. Lục Cảnh Lễ hoảng hồn quay đầu nhìn ra cửa sổ thì thấy một con hổ trắng khổng lồ đang đứng ngoài sân, nhìn thứ ánh sáng lành lạnh trong đôi mắt to tổ chảng kia thì cá chép nhỏ của chúng ta đần người ngay tại chỗ. Con hổ trắng đứng ngoài cửa nhìn thấy Lục Cảnh Lễ luống ca luống xuống trong phòng thì nó lại gầm lên một tiếng như đang nói "mở cửa cho bố vào!!!". "Anh Hai! Chị dâu! Có quỷ kìa!!! Không đúng... là hổ... là hổ thật..." Lục Cảnh Lễ không kịp mặc quần mà dùng tốc độ ánh sáng phi ra phòng ngủ chạy lên lầu hai. "Anh Hai, chị dâu, có chuyện rồi, có chuyện lớn rồi!!!" Lục Cảnh Lễ chạy lên lầu, vừa chạy vừa gào rú không ngừng. Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch lúc này cũng đi ra khỏi phòng. Hai tiếng hổ gầm kia quá mức rung động, Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch cũng chưa ngủ cho nên nghe càng thêm rõ ràng. "Vừa nãy đúng là tiếng hổ gầm, chắc nó đang ở gần đây, chẳng lẽ xổng từ vườn thú ra thật?" Ninh Tịch có chút kỳ quái. "Gần cái gì! Nó chình ình ngay ngoài cửa sổ phòng em kia kìa!" Lục Cảnh Lễ lúc nãy còn chưa tỉnh táo lại, đang mơ mơ màng màng nhìn thấy nguyên một con hổ trắng ngoài cửa sổ thì hoảng loạn đến nỗi suýt tiểu ra quần. "Đi xem thế nào." Lục Đình Kiêu nói. "Đi cái gì mà đi! Hổ đấy anh ơi, anh nghĩ nó là con khỉ à! Anh quên em trai anh lúc bé suýt bị hổ cắn chết à..." Cá chép nhỏ lập tức biến thành bạch tuộc bám chặt lấy anh trai cố gắng níu kéo lại. Lục Đình Kiêu liếc mắt nhìn Lục Cảnh Lễ: "Xuống khỏi người anh ngay." "À..." Lục Cảnh Lễ đáng thương hề hề bò xuống. Ninh Tịch đi theo sau Lục Đình Kiêu, ba người đi tới phòng của Lục Cảnh Lễ. Ngoài cửa sổ, ánh trăng có chút mờ ảo. Nhờ ánh trăng, thân hình của con hổ trắng khổng lồ hiện ra dưới mắt bọn họ. "Hổ trắng..." Lục Đình Kiêu nhíu chân mày, nơi như Đế Đô này tại sao lại có hổ trắng? "Quỷ!!!" Bỗng nhiên, Lục Cảnh Lễ dụi dụi mắt nhìn về phía lưng con hổ, cảnh tượng kia đúng là khiến người ta giật cả mình. Lần này thì gặp quỷ thật rồi! Nghe thế ngay cả Ninh Tịch cũng run cả người lên, nửa đêm canh ba trước cửa nhà mình đột nhiên xuất hiện một con hổ trắng đã quỷ dị lắm rồi, mà Lục Cảnh Lễ lại còn hét toáng cái từ kia lên. Mà Ninh Tịch của chúng ta không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ ma... "Là người." Lục Đình Kiêu vội vàng trấn an cô vợ nhỏ của mình, anh lần theo ánh mắt của Lục Cảnh Lễ mà quan sát "thứ" trên lưng con hổ, trên đó có một người. "Hổ cõng người? Anh đừng có đùa mà, nói cõng quỷ còn dễ tin hơn!" Lục Cảnh Lễ bĩu môi nói. "Rốt cuộc là cái gì vậy..." Ninh Tịch cau mày. Lục Đình Kiêu tiến lên mấy bước rồi cẩn thận quan sát, cuối cùng cũng thấy rõ. "Hàn Kiêu." Lục Đình Kiêu nói. "Là cái quỷ gì thế...?" Ninh Tịch ngỡ rằng mình nghe lầm. Vừa rồi anh yêu nhà cô nói gì cơ? "Hàn Kiêu." Lục Đình Kiêu lặp lại một lần nữa. Nghe anh nói vậy, Ninh Tịch lập tức bước về phía trước. "Đù!" Chờ Ninh Tịch quan sát rõ ràng, thấy rõ người đàn ông trên lưng hổ thì ngây người ra tại chỗ, đầu óc cũng trống rỗng luôn. Hiện giờ rõ ràng là Hàn Kiêu đang hôn mê, trên người còn có vết thương. "Không thể nào... anh ta Hàn Kiêu á, Đại thần võ học siêu cấp á!" Lục Cảnh Lễ cả kinh. Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một giấc mộng giang hồ, có thể là những trò chơi tàn sát khốc liệt, hoặc là những trang truyện kiếm hiệp, hoặc những ảo tưởng hão huyền trong thực tế. Ban đầu, khi Lục Cảnh lễ biết được sự tồn tại của Hàn Kiêu thì cũng đã muốn gặp mặt vị anh hùng Lương Sơn này xem mặt mũi ngang dọc thế nào.
Bình luận facebook