"Ýcủa ông là muốn để con đề cử một diễn viên người Hoa thích hợp sao?" Ninh Tịch hỏi lại. "Đúng vậy." Giles gật đầu. Sự tín nhiệm của Giles đối với Ninh Tịch khiến cô có chút ngoài ý muốn. Vai sát thủ Carl này cũng được coi là một nhân vật khá quan trọng, bất cứ một nam diễn viên trong nước nào có thể nhận được vai này thì bất kể thân phận hay địa vị của người đó như nào cũng được dâng lên kha khá, tầm quan trọng thì chẳng cần nói cũng biết. Quyền lợi lớn như thế mà Giles lại trao vào tay cô... "Nếu như là vai sát thủ này thì con nghĩ rằng tướng mạo của và khí chất của diên viên là quan trọng nhất, huống chi nó còn ảnh hưởng đến cốt truyện! Mặt khác người đó cũng phải là một nghệ sỹ hàng đầu để có thể dễ thâm nhập thị trường điện ảnh Trung Quốc, trong những nghệ sĩ mà con biết thì có một người khá là phù hợp!" Ninh Tịch trầm tư trong chốc lát rồi mới lên tiếng. "Vậy thì không thể tốt hơn nữa." Giless lấy ra một bản hợp đồng rồi đưa cho Ninh Tịch. "Đây là hợp đồng, cát xê cùng những điều khoản khác đều được ghi rõ trên đây, làm phiền con nhé." Giles nói. Vừa nhận lấy hợp đồng thì Ninh Tịch đã sợ ngây người. Cái này... cái này lại giao cho cô? Rõ ràng cô mới chỉ nói mấy câu thôi mà? Liệu sự tín nhiệm này có hơi quá không thế? Để cẩn thận Ninh Tịch vẫn từ chối một chút, nhưng Giles lại vô cùng tin tưởng phó thác cho cô. Cuối cùng, Ninh Tịch không thể từ chối nên tiếp nhận lấy hợp đồng. Dù sao thì cô cũng có lòng tin vào người mà cô đề cử. ... Sau khi rời khỏi đó thì Ninh Tịch không hề chần chừ mà đi thẳng tới một căn biệt thự nào đó ở Đế Đô, rồi gõ cửa phòng Giang Mục Dã. Giang Mục Dã mặc đồ ngủ, chân đi dép loẹt quẹt, đầu chỉa chỉa khắp nơi như cái ổ gà, trong tay vẫn còn cầm điều khiển trò chơi đi ra mở cửa. Thấy người đến là Ninh Tịch thì anh chàng ngẩn ra một hồi vì không ngờ cô sẽ đến đây, chờ lúc phản ứng được thì lại giận dữ nói: "Ôi, mợ Cả đấy à, ngọn gió nào thổi mợ tới đây thế này?" Cái đồ trọng sắc khinh bạn, cơn giận của ông đây còn chưa nguôi đâu! Ninh Tịch chẳng trả lời mà thò đầu vào bên trong ngó ngó, sau đó thần bí hỏi: "Bên trong... có ai không..." "Có em gái cô ý!" Giang Mục Dã nghe vậy lập tức trợn trắng hai mắt. Ông đây là loại người thác loạn thế sao? "Chẳng phải ông nói dạo này đang hẹn hò với người đẹp nào sao, tôi sợ quấy rầy đến hạnh phúc của cháu chắt trong nhà nên nào dám qua đây!" Biết trong phòng Giang Mục Dã không có cô gái nào thì Ninh Tịch chẳng thèm ngại mà đẩy anh ta ra rồi ngang nhiên đi vào nhà. Giang Mục Dã đóng cửa phòng, nhảy lên ghế salon, tiếp tục lắc lư, điều khiển cái máy trong tay mà chơi game tiếp. "Đừng chơi nữa, có chuyện quan trọng tìm ông đây." Thấy Giang Mục Dã chơi game đến hăng say thì Ninh Tịch cắt ngang. "Lát nữa rồi nói, ông đây chơi cả đêm rồi, đang tới lúc quan trọng đấy!" Giang Mục Dã cực kì tập trung. "Đây là ông ép tôi đấy nhá!" Ninh Tịch bước lên chắn ngang mặt của Giang Mục Dã, thừa lúc anh ta không chú ý mà rút nguồn máy chơi game. Giang Mục Dã gầm rú nhảy vọt lên: "Ninh Tiểu Tịch! Bà có đưa một cô em cho tôi thì hôm nay bà cũng không xong đâu nhé!" Ninh Tịch đầu đầy hắc tuyến: "Đưa cái em gái ông ý! Nghĩ hay quá ha! Cơ mà chuyện tốt thì có một chuyện đây!" "Bà tìm tôi thì có chuyện tốt quái gì? Không hành hạ tôi đã là tốt lắm rồi!" Giang Mục Dã hừ hừ nói. "Lần này tôi tìm ông là có chuyện cực kỳ quan trọng đây, tìm ông diễn một nhân vật." Ninh Tịch nghiêm túc nói. "Nhân vật... nhân vật gì?" Giang Mục Dã nghe vậy mới tỏ ra nghiêm chỉnh, có chút khó hiểu mà nhìn Ninh Tịch. Nhân vật gì có có thể khiến Ninh Tịch đích thân chạy tới tìm mình? Ông đây còn thiếu vai diễn sao?
Bình luận facebook