-
Chương 1967
"Một vai sát thủ nam." Ninh Tịch nói. "Sát thủ nam..." Giang Mục Dã sờ sờ cằm, đối với những nhân vật ngầu bá cháy thế này thì anh ta cũng có chút thích thích. "Diễn vai giả trang." Ninh Tịch lại bổ sung một câu. "Là cái quái gì thế?" Giang Mục Dã ngẩn người. "Sát thủ chuyên giả gái!" Ninh Tịch giải thích căn kẽ hơn một chút. Một giây sau, đã thấy Giang Mục Dã giãy nảy lên chỉ thẳng mũi Ninh Tịch mà mắng: "Ninh Tiểu Tịch, cái đồ biến thái như bà vẫn chưa từ bỏ ý định sao! Ông đây sống tốt lắm, đừng có mà mong ông đây đi mặc đồ con gái! Mau rút ngay cái ý nghĩ thối tha kia của bà đi, ông đây thà chết chứ không mặc đồ con gái nhé!" "Thật hả?" Ninh Tịch híp mắt một cái. "Thật! Còn thật hơn cả trân châu! Nếu tôi mà mặc đồ con gái thì tôi làm con trai bà!" Giang Mục Dã cười nhạt. "Aiz..." Ninh Tịch lắc đầu một cái, tỏ vẻ cực kì đáng tiếc: "Có chuyện tốt nên tôi để dành cho ông, không ngờ ông lại chẳng cảm kích, đành thôi vậy!" "Chuyện tốt kiểu đó thì bà tự đi mà giữ đi!" Giang Mục Dã tỏ vẻ chân thành cảm ơn. "Đáng tiếc, vai sát thủ Carl này tôi chỉ có thể đi tìm người khác mà thôi." Ninh Tịch vừa nói vừa xoay người định đi. "Cái gì? Sát thủ Carl???" Nghe Ninh Tịch nói thế, Giang Mục Dã lập tức xông lên chặn cửa. "Bà vừa nói... là bộ phim Sát Thủ... của Hollywood?" Giang Mục Dã hỏi dò. "Đúng thế, còn cái khác sao?" Ninh Tịch gật đầu. "Ninh Tiểu Tịch, bà lừa quỷ hả, cái vai quan trọng như thế sẽ mời nghệ sĩ Trung Quốc chắc?" Giang Mục Dã tỏ vẻ "bà đừng mong tôi mắc lừa". "Xem đi." Ninh Tịch rút hợp đồng ra ném thẳng cho Giang Mục Dã. Ôm tâm trạng nửa tin nửa ngờ, Giang Mục Dã cũng mở hợp đồng ra rồi cẩn thận xem xét, một lát sau đôi mắt anh ta hơi co lại. Đây chính là hợp đồng của vai sát thủ Carl trong bộ phim làm lại của tác phẩm kinh điển Sát Thủ. Hơn nữa, Ninh Tịch cũng chắc chắn không có khả năng cầm cái thứ này đến lừa anh ta được. "Sao bà lấy được nhân vật này hả Ninh Tiểu Tịch? Bà được lắm đó!" Giang Mục Dã kích động. Giang Mục Dã chính là fan hâm mộ siêu cấp của Sát Thủ, từ nhỏ đến lớn xem đi xem lại bộ phim này không dưới trăm lần. Nhưng mấu chốt vẫn chính là thần tượng Giles của anh ta lại là nhà sản xuất phim của phiên bản mới này! "Trả lại đây!" Ninh Tịch định đem hợp đồng lấy lại. "Mợ Cả à, đừng mà... cháu diễn là được rồi không phải sao..." Giang Mục Dã cười hì hì nói. "Chậc chậc, xin lỗi nha, bây giờ có gọi tôi là mợ cũng vô ích thôi!" Ninh Tịch không nhận lời nịnh nọt này mà sâu xa nói: "Chả biết ai vừa nói là nếu nhận diễn vai này thì sẽ gọi tôi là bố thế nhỉ..." "Bố ơi!" Giang Mục Dã nhanh chóng kêu một tiếng. Ninh Tịch: "..." Ninh Tịch nhìn Giang Mục Dã, có chút cảm giác câm nín. Lúc bảo diễn thì sống chết không chịu, lại còn bảo cô độc ác. Thế mà bây giờ lại liếm mặt gọi "bố" chỉ để cướp lấy hợp đồng. Liêm sỉ của tên này đâu rồi? Giang Mục Dã hớn ha hớn hở, cố gắng để nụ cười trên mặt mình càng thêm chân thành: "Bố ơi, con sai rồi mà! Thật sự sai rồi mà!" Khóe miệng Ninh Tịch giật giật, cô ném lại hợp đồng cho Giang Mục Dã: "Ông nhanh coi cho kỹ đi, tôi còn phải trả lời lại bên kia nữa." "Ninh Tiểu Tịch, sao bà lấy được nhân vật này cho tôi chứ?" Giang Mục Dã không chờ được mà lập tức ký tên mình lên, sau đó mới có chút nghi ngờ hỏi lại. "Ngài Giles bảo tôi tìm giúp, tôi thấy ông hợp thì đề cử ông." Ninh Tịch nói. Nghe Ninh Tịch nhắc tới Giles thì Giang Mục Dã sững sờ.