Ánh mắt ấy gần như nhẹ bẫng, chẳng có chút sức lực gì nhưng lại như một lưỡi dao bằng băng kề sát cổ họng hắn ta, chỉ trong giây lát thôi là có thể thấy máu. Luồng khí lạnh nguy hiểm cực độ đột nhiên ngấm vào người hắn ta, khiến hắn ta đột nhiên nín bặt, không thốt ra nổi một chữ. Đợi đến khi gã phóng viên phản ứng lại được, thì phát hiện ra đằng sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Chết tiệt, chẳng qua chỉ là một con hát bán thân để leo lên mà thôi, hắn ta sợ cái gì chứ... Ngay sau đó, Ninh Tịch dời ánh mắt khỏi tên phóng viên đó, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của cô nhìn thẳng vào một ống kính máy quay đang phát sóng trực tiếp. Anh chàng quay phim đó lập tức ngừng thở, vững vàng bê lấy cái máy quay, những máy quay từ góc độ khác cũng lập tức ào ào chĩa về phía Ninh Tịch. Ninh Tịch nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt khiến người khác khiếp sợ đó không phải đang nhìn người quay phim mà là... như đang muốn xuyên thấu qua ống kính khóa chặt lấy ai đó... Đúng lúc đó, Ninh Tuyết Lạc đang chờ để tận mắt nhìn thấy cái vẻ bình tĩnh đáng ghê tởm đó của Ninh Tịch bị xé nát một cách triệt để thì kết quả đột nhiên lại đối mặt với ánh mắt của Ninh Tịch, sống lưng cô ta cứng đờ, cô ta không tự chủ được mà rùng mình một cái. "Như các vị mong muốn." Ninh Tịch nhìn thẳng vào ống kính rồi nói ra câu đó. Khoảnh khắc cô vừa mới dứt lời, loa của hội trường đột ngột vang lên tiếng nói chuyện. "Tiểu Tịch!" "Chị, không phải em đâu... em không biết tại sao anh ta lại ở đây nữa..." "Là anh cố ý đợi ở đây, bởi vì ngoại trừ làm thế này ra anh thực sự không biết làm thế nào để gặp được em nữa." "Có chuyện gì?" "Anh có thể nói chuyện riêng với em được không?" "Chị..." "Tiểu Nặc, chuyện này không liên quan đến em, em đứng ở đây đợi chị." ... Bởi vì trong đêm tối, hình ảnh trên màn hình lớn rất mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy ba bóng người, một nữ, một cậu con trai và một người đàn ông có dáng người khá cao. Giọng nói của cô gái đó rõ ràng là Ninh Tịch, mà người gọi Ninh Tịch là chị hình như là em trai của cô Đường Nặc, vậy còn một người khác là ai? "Nói đi." Giọng nói của Ninh Tịch. Người đàn ông đó nói: "Tiểu Tịch, chúng ta... bắt đầu lại từ đầu được không?" Vẫn còn đang hoài nghi thì mọi người nghe được câu nói này, sao đó lập tức toàn trường đều ồ lên. Bắt đầu lại từ đầu? Ninh Tịch thế nhưng lại tự tung scandal của mình ra? Trong lúc tất cả mọi người còn đang mù mờ thì nghe thấy người đàn ông đó nói tiếp: "Tiểu Tịch, anh biết anh nói câu này có thể khi em nghe sẽ cảm thấy rất buồn cười, rất hoang đường..." Giọng điệu của Ninh Tịch cực kì lạnh lùng: "Chẳng lẽ lại không phải chắc? "Em nghe anh nói, Anh đã nghĩ rất lâu, rất lâu... đây không phải là xung động nhất thời của anh, cũng không phải anh nhất thời nổi hứng mới nói với em như vậy... anh thật sự... anh sự rất hối hận... cuối cùng anh cũng biết... người anh thật sự thích... người anh thật sự yêu là ai rồi..." "Tiểu Tịch, chuyện năm ấy là anh không đúng, là anh đã vứt bỏ tình cảm của chúng ta trước... Nhưng mới đầu, anh thật sự không hề muốn chia tay em... mãi tới khi anh gặp Tuyết Lạc... Tuyết Lạc là cô gái đơn thuần, yếu ớt... mà lại gặp phải biến cố lớn như vậy. Cô ấy thường chia sẻ mọi chuyện với anh, anh mới dần dần... anh cũng không biết bắt đầu từ lúc nào... tình cảm đó đã biến chất nữa..." Nghe đến đó, quần chúng cuối cùng cũng biết người đang nói là ai. Người đàn ông đang nói kia thế nhưng lại chính là Tô Diễn! Tô Diễn thế nhưng lại nói rằng anh ta là người phản bội lại tình cảm của Ninh Tịch trước? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Giọng nói đó vẫn còn đang tiếp tục. Tô Diễn: "Mãi đến sau này... sau một lần xúc động mà xảy ra chuyện đó với Tuyết Lạc... đó là lần đầu tiên của Tuyết Lạc... anh là một thằng đàn ông... anh không thể không chịu trách nhiệm với cô ấy được... anh luôn giấu em... vì anh thật sự không biết nên làm thế nào để đối mặt với em nữa..."
Bình luận facebook