Nói đến đó, Ninh Tuyết Lạc liền khóc không thành tiếng, những ngón tay run rẩy vuốt ve cái bụng của mình: "Diễn, chỉ cần anh hạnh phúc... thì em có thể làm bất cứ điều gì... nhưng mà, Diễn... em không có cách nào cả... con của chúng ta... con của chúng ta làm thế nào bây giờ..." Tô Diễn ngồi xuống bên giường, dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Ninh Tuyết Lạc nhưng trong lòng gã lại là một sự chản nản chết lặng, gã bình thản nói: "Đừng nghĩ lung tung nữa, anh và Tiểu Tịch đã không còn khả năng nào nữa rồi." Trước đây, mỗi lần Ninh Tuyết Lạc khóc lóc trước mặt gã ta, gã ta đều có thể sinh ra một nguồn sức mạnh vô hạn và cảm giác muốn được bảo vệ, che chở cho cô ta bằng bất cứ giá nào. Nhưng mà hiện tại, nước mắt của cô ta đối với gã mà nói giống như một cái đầm lầy đầy tràn đầy độc tố giam cầm gã, khiến gã không thể nào thở nổi, chỉ muốn thoát ra. Nghe thấy Tô Diễn nói thế, vẻ mặt của Ninh Tuyết Lạc chẳng khá lên chút nào ngược lại còn tái mét. Chỉ vì bây giờ gã ta và Ninh Tịch không còn khả năng nào nữa thôi sao? Nếu như gã ta và Ninh Tịch vẫn còn có khả năng thì sao? Nếu như cô ta không mang thai? Hay là chờ đến khi con của cô ta được sinh ra? Thế chẳng phải gã ta sẽ lập tức đá đít cô ta đi, để bưng Ninh Tịch về nhà hay sao. Nghĩ đến đó, những ngón tay Ninh Tuyết Lạc đặt trên bụng đột nhiên vặn xoắn lại. ... Hai hôm sau. Tô Diễn đăng một status lên weibo cá nhân, nội dung chỉ có bốn chữ: [Mưa gió đồng lòng] Đi kèm là một bức ảnh gã ta nắm tay Ninh Tuyết Lạc, mười ngón tay đan xen vào nhau. Hai hôm nay, fan của Ninh Tịch và một số người qua đường đã mắng chửi Tô Diễn và Ninh Tuyết Lạc không ra một cái gì. Nhưng mà dù sao Ninh Tuyết Lạc cũng là phụ nữ có thai, người ta cũng kết hôn lâu rồi, bây giờ Tô Diễn còn tỏ rõ rằng sự lựa chọn của anh ta là gia đình. Thế nên, mọi người cho dù có bất bình thay cho Ninh Tịch thế nào đi chăng nữa nhưng nhúng tay quá nhiều vào chuyện nhà người ta cũng không hay. Vì vậy, những tiếng mắng chửi trên mạng cũng dần dần biến mất. Trong khoảng thời gian này, Doãn Ưu Ưu đột ngột đăng lên một thông báo, tuyên bố rằng cô ta sẽ vĩnh viễn rút khỏi giới giải trí. Nếu như tin tức này đến một mình thì cũng đủ để khiến giới giải trí dậy lên một cơn chấn động. Nhưng mà, vì cái tít "Hàn Tử Huyên bị cấm hoạt động" hoàn toàn đã chiếm hết đất thông tin nên chuyện Doãn Ưu Ưu rút khỏi giới giải trí chẳng qua cũng chỉ khiến mặt hồ nổi nên những gợn sóng nhỏ, rất nhanh sau đó sự chú ý của mọi người đã chuyển hết sang cho Hàn Tử Huyên. Lần này hình tượng của Hàn Tử Huyên đã bị hủy hoại hoàn toàn, bị cả giới giải trí phong sát, cho dù cô ta vẫn không cam chịu chạy đôn chạy đáo khắp nơi nhưng bây giờ ngay đến công ty giải trí mạt hạng nhất cũng không muốn nhận cô ta, còn về phía Ninh Tuyết Lạc đã hoàn toàn không liên lạc được. ... Quảng trường trung tâm Đế Đô. Hàn Tử Huyên đeo một cái kính râm to bản, bịt kín từ đầu đầu đến chân rồi mới xuống xe. Dịch Húc Đông đột nhiên gửi tin nhắn đến hẹn gặp cô ta. Bây giờ Dịch Húc Đông đã không còn là Tổng giám đốc của Thịnh Thế nữa, ông ta tự mở một công ty giải trí nhưng mà làm ăn cũng chẳng ra sao, vẫn cứ lỗ vốn, nếu như không phải vợ ông ta vẫn luôn đổ tiền vào thì đã sớm đóng cửa rồi. Hàn Tử Huyên cực kỳ coi thường Dịch Húc Đông, nhưng bây giờ cô ta đã rơi vào đường cùng rồi, tất cả tiền tiết kiệm được kể từ khi cô ta debut đều đã lấy ra để trả tiền bồi thường hợp đồng rồi, ngay cả căn nhà đứng tên cô ta cũng bị tòa án thu hồi. Đã quá quen với cuộc sống giàu sang sung sướng nên cô ta không thể sống nổi sống được cuộc sống nghèo hèn như thế này, dù chỉ là một ngày. Mà, Trịnh An Như lại coi cô ta như một con phò để bán cho đám nhà giàu mới nổi và những lão chủ mỏ than mà trước kia cô ta vẫn coi thường, như vậy thì cô ta làm sao mà chịu nổi chứ. Hàn Tử Huyên cẩn thận nhìn ngó xung quanh, sau đó nhanh chóng đi đến một nhà hàng cách đó không xa. Nhưng mà, cô ta vừa mới xuống xe đi được mấy bước, trước mặt đột nhiên tối sầm lại. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trước mặt là hai gã cao to, vẻ mặt hung hãn đang ngăn cô ta lại. Hàn Tử Huyên thoắt cái mặt đã tái mét, vô thức lùi về phía sau một bước: "Các anh..."
Bình luận facebook