Ninh Tịch lắc đầu, vội kết thúc chủ đề vừa nguy hiểm lại mờ ám giữa “cô giáo” và “học sinh” này, sau đó đổi lại thành trạng thái nhân viên nề nếp, giơ tay nói... “Sếp, tôi muốn xin nghỉ một thời gian, không muốn bị quấy rầy!” Lục Đình Kiêu sau khi suy nghĩ một hồi cũng vui vẻ đồng ý: “Có thể phê chuẩn, em muốn mấy ngày?” Ninh Tịch nhìn ngón tay, yếu ớt hỏi: “Đơn vị có thể tính bằng năm không?” “Tôi cho em thời gian là 7 ngày.” Lục Đình Kiêu mặc kệ ý kiến của cô, gõ nhịp quyết định. “Được thôi... 7 ngày thì 7 ngày! Đợi mai tôi ra viện rồi, tôi có thể tạm thời về sống ở căn hộ công ty cấp không? Vừa xong anh đã đồng ý sẽ không quấy rầy rồi mà! Vừa hay gần đây Tiểu Bảo cũng không ở nhà, hơn nữa ngày kia tôi còn phải tới công ty một chuyến, ở Châu Giang Đế Cảnh cũng gần hơn một chút!” Ninh Tịch cố gắng vẽ ra đủ lí do chính đáng. “Được.” Lục Đình Kiêu gật đầu không chút do dự. “...” Ặc, dễ dàng vậy sao? Tự dưng không gài bẫy cô nữa, cô có chút không quen ấy. Ninh Tịch nheo mắt lại, rộ ra vẻ mặt tiểu hồ ly, cô dường như phát hiện cách có thể đối phó hiệu quả nhất đối với tên Đại ma vương này rồi! Khổ nhục kế? Chẳng lẽ vì vừa rồi bác sĩ nói đừng để cô chịu áp lực lớn sao? Haiz, cũng vì quá quan tâm nên khổ nhục kế mới có hiệu quả như vậy... Nghĩ đến đây, chỉ số trong lòng bỗng chốc tăng một lúc lên tới tám mươi phần trăm luôn!!! ... Ngày hôm sau. May mà tình trạng của Ninh Tịch không nghiêm trọng, sáng sớm cô đã có thể thuận lợi xuất viện. Lục Đình Kiêu thực hiện đúng lời hứa đưa cô về Châu Giang Đế Cảnh, lúc đi trên đường có tạt qua siêu thị, mua đồ lấp đầy tủ lạnh cho cô, lại đặt đồ cho cô đủ ngày ba bữa, dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần là phải chú ý chuyện ăn uống. Ninh Tịch ngồi trên sofa, thấy Lục Đình Kiêu bận tới bận lui, kiểm tra hết tủ lạnh còn đứng đó nghĩ xem có để sót thứ gì không, cô không nhịn được ho nhẹ một tiếng: “Lục Đình Kiêu, anh không cần làm gì nữa đâu, tôi có thể tự chăm sóc mình mà.” Lục Đình Kiêu đi tới trước mặt cô: “Vậy tôi đi đây.” Miệng thì nói thế, nhưng anh vẫn không yên tâm, như thể cô là một đứa trẻ ba tuổi hoàn toàn không có năng lực tự lo liệu cho bản thân mình vậy. Ninh Tịch cố gắng giữ vững chỉ số trong lòng: “Ừm.” “Em thật không còn vấn đề gì nữa chứ?” “Không sao không sao, bụng không đau tí nào nữa rồi! Khả năng hồi phục của tôi nhanh lắm đấy!” “Ừm, điểm này đúng là tốt.” Lục Đình Kiêu hài lòng gật đầu. Ninh Tịch: “.....” --- Lời này không sai, nhưng sao cô cảm thấy như đang bị đùa giỡn thế nhỉ? Đang thất thần, Lục Đình Kiêu đột nhiên cúi xuống chỗ cô, nhưng còn chưa tiến sát vào đã đứng dậy lùi ra, sau lại vươn tay sờ lên đỉnh đầu cô: “Không làm phiền em nữa.” Ninh Tịch: “...” Anh! Đã! Làm! Phiền! Rồi! Đấy!!! Coi như cô hiểu rồi, kể cả tên này không làm gì thì sự tồn tại của anh ta cũng đã là một loại quấy nhiễu rồi. Mãi tới khi tiễn Lục Đình Kiêu đi rồi, Ninh Tịch mới có thể hoàn toàn thả lỏng, cô ôm gối nằm phát ngốc trên sô pha, nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra trong mấy ngày này... Tuy cô đã sớm có dự liệu, cũng chuẩn bị từ sớm, nhưng lúc này đầu óc cô vẫn là một mảng trống rỗng, hoàn toàn rối loạn. Với biểu hiện này, cô chỉ có thể chấm cho mình 0 điểm! Thật ra lúc đầu cô đã định sẽ cố ý nói những lời dứt khoát khiến Lục Đình Kiêu dẹp ý nghĩ này đi, nhưng đối diện với gương mặt ấy, cô lại không thốt nổi một từ, ngược lại, trái tim kiên định lại ngày càng dao động, vốn tưởng đây là chuyện tuyệt đối không thể, nhưng lại dần dần thay đổi suy nghĩ… Chẳng trách thời cổ đại có nhiều hôn quân như thế! Đúng là sắc đẹp hại chết con người ta mà!
Bình luận facebook