Ninh Tịch cho Bạch Lộ một ánh mắt trấn an, sau đó chờ mọi người bàn luận xong hết rồi mới mở miệng nói: "Tô tiền bối, chị Mỹ Hinh, bất kể chiếc váy này có phải đồ của công ty hay không, nhưng tôi đã dựa theo yêu cầu đưa ra một món đồ cùng cấp bậc. Hai người chỉ cần thực hiện cam kết của hai người là được, chuyện này coi như đã xong. Còn chuyện kế tiếp là chuyện của tôi, do mình tôi tự chịu trách nhiệm và chẳng có liên quan gì đến hai người cả!" Tô Dĩ Mạt nghe vậy thì lập tức lạnh mặt xuống. Triệu Mỹ Hinh muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói cái gì, nhất thời sắc mặt cũng cứng lại. Lương Bích Cầm giận dữ nói: "Lý lẽ vớ vẩn! Thật là hoang đường!" Ninh Tịch nhún nhún vai: "Vừa rồi có biết bao nhiêu người làm chứng đó, lời do chính các người nói tôi không nói điêu một chữ nhé." Nói xong dừng một chút, sau kéo dài giọng nói: "Hay là, những lời đó chỉ là cơn gió thoảng qua? Tất nhiên nếu thực sự là vậy thì tôi cũng chỉ là một người mới sao có thể nói lại mấy người!" Bị những lời này của Ninh Tịch châm chọc, Triệu Mỹ Hinh với Tô Dĩ Mạt đối mắt nhìn nhau, sau đó mở miệng nói: "Dĩ Mạt đã nói ra thì đương nhiên việc đã được định! Ninh Tịch, nếu chính cô muốn tìm chết thì đừng oán chúng tôi!" Triệu Mỹ Hinh nói xong thì liếc Bạch Lộ một cái: "Nếu hai người đã lấy ra được một bộ đồ cùng cấp bậc như chúng tôi yêu cầu thì chuyện này đến đây là chấm dứt!" Nói đến cùng cấp bậc, giọng Triệu Mỹ Hinh rõ ràng có chút chột dạ. Dẫu sao người sáng suốt đều nhìn ra, chiếc váy mà Ninh Tịch cầm đến dù chỉ là một chiếc váy ngủ cũng cao hơn chiếc váy trên người Tô Dĩ Mạt đến mấy bậc. Nghe đến đây Bạch Lộ hoàn toàn không thở phào ra nổi, mà là vội vàng nhìn về phía Ninh Tịch. Nếu thế thì cô không việc gì nhưng Ninh Tịch thì thảm rồi! Chuyện hôm nay nói thế nào cũng là do cô gây ra, Ninh Tịch vô tội... Lương Bích Cầm bám cánh tay Tô Dĩ Mạt, oán hận trợn mắt nhìn Ninh Tịch: "Chị, chúng ta đi thôi! Vì chuyện này mà làm trễ nhiều thời gian như thế, thật là xui xẻo!" Tô Dĩ Mạt lạnh mặt liếc Ninh Tịch một cái, sau đó đi thẳng về phía trước không thèm quay đầu. Những người hóng hớt xung quanh cũng bắt đầu tản đi... "Không ngờ kết quả sẽ là như thế..." "Dù Bạch Lộ thoát thân nhưng Ninh Tịch thì thảm rồi đúng không?" "Điều đó còn phải nói sao! Tội lớn như thế còn gì! Chết nhanh hay chết chậm mà thôi!" Ngay khi đám người Tô Dĩ Mạt rời đi, sau lưng đột nhiên vang lên giọng của Ninh Tịch: "Tô tiền bối xin dừng bước!" Sắc mặt Tô Dĩ Mạt càng kém, như thể đang nói, cô mà cũng có tư cách để tôi dừng bước? Lương Bích Cầm lập tức mắng chửi: "Ninh Tịch! Cô chưa xong phải không?" Triệu Mỹ Hinh vẫn ra vẻ đương nhiên, vẻ mặt giễu cợt nhìn về Ninh Tịch phía sau: "Sao vậy? Biết sợ nên hối hận rồi chứ gì? Nhưng mà lời đã nói ra ngoài miệng rồi, cũng có nhiều người làm chứng như thế bây giờ cô muốn đổi ý cũng sợ không kịp rồi!" Khóe miệng Ninh Tịch khẽ nhếch lên: "Chị Mỹ Hinh lo lắng nhiều rồi, sao tôi có thể hối hận được chứ!" "Vậy cô gọi chị tôi làm cái gì! Bị thần kinh à?" Ninh Tịch nhìn về phía Tô Dĩ Mạt đang dùng bộ dạng miệt thị quan sát mọi chuyện: "Tôi chỉ muốn nhắc Tô tiền bối một chuyện mà thôi... Xin mời Tô tiền bối, cởi quần áo."
Bình luận facebook