"Aaaaa...!" Tên kia ôm đầu kêu thảm thiết, sức mạnh cùng kỹ xảo cận chiến của Ninh Tịch đã vượt quá xa so với dự liệu của gã, thậm chí khiến gã không có bất kì cơ hội đánh trả nào! Con đĩ đó mà là một diễn viên sao? Trông ngoan hiền dịu dàng thế mà sao lại có thân thủ đáng sợ như vậy! Mẹ, đùa cái gì vậy. Lúc này Ninh Tịch đã sớm lên nòng khẩu Beretta 92F, hơn nữa còn đủ cả 7 viên trong băng đạn. Lúc trước Ninh Tịch cũng đã sớm phát hiện toàn bộ những khẩu súng này đều không có đạn, đám người kia cũng chẳng ngu đến độ để đạn trong súng. Cho nên lúc cầm lấy khẩu súng thứ nhất cô đã sớm suy nghĩ đối sách. Lúc đầu giả vờ nhận biết khẩu đầu tiên là để kéo dài thời gian, là hành động bất đắc dĩ, lần thứ hai là để những tên mũi lõ kia buông lỏng cảnh giác, còn lần thứ ba thì cô đã chuẩn bị xong đối sách. Cái nơi hỗn loạn như Philadelphia này thì cư dân ở đây đã sớm hình thành một thói quen, đó là sau khi nạp đầy đủ đạn cho súng của mình rồi thì sẽ mang dư thêm mấy viên dự bị, phần lớn để đặt ở túi áo ngực để đề phòng bất cứ tình huống nào có thể xảy ra, thế nên Ninh Tịch sớm biết chắc trong túi áo cái gã đang nằm dưới chân cô có đạn. Mấy tên mũi lõ này quá mức tự đại không hề bắt gã giao nộp vũ khí, dường như cho rằng đã chắc chắn nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay. Ban đầu cô định trực tiếp đoạt đi súng của gã nhưng chỉ có điều cuối cùng vẫn phải bỏ ý định này đi. Khẩu súng gã cầm là một khẩu súng tự chế, bất luận là tầm bắn, lực xuyên thủng, độ chính xác cô đều không nắm được. Nếu tùy tiện cầm một khẩu súng bản thân không biết rõ dùng lỡ xảy ra sai lệch nào thì cô cùng đám Hùng Chí phải chết là điều không thể nghi ngờ. Mà may mắn làm sao, trong cái rương lại có một khẩu Beretta 92F của Ý mà cô thích nhất. Ninh Tịch có thể đảm bảo nếu cô dùng khẩu súng này thì có đến 80% có thể giải quyết mối nguy lần này. Thạch Tiêu cùng Hùng Chí trợn mắt há mồm, một đòn kia của Ninh Tịch quả thật quá đẹp, ai có thể ngờ dưới vẻ ngoài nhu nhược kia có thể ẩn chứa sức mạnh đáng sợ đến vậy! Lúc này Ninh Tịch cầm khẩu súng đã được nạp đủ 7 viên đạn nhắm ngay vào tên trọc. "Đồ con lợn, đồ con lợn!!! Giết chết con đĩ đó cho tao!" Tên trọc tức điên hết cả người, hắn bị một con hát chĩa súng vào đầu! Hơn nữa khẩu súng kia còn có đạn! Chỗ ăn điểm của khẩu Beretta 92F này chính là nó gần như sử dụng được đến 90% những loại đạn thông dụng ở Philadelphia, hầu như không bao giờ xuất hiện trường hợp đường kính viên đạn không khớp với ổ đạn. Tên trọc vừa gào thét vừa nhanh chóng dời khỏi tầm bắn của Ninh Tịch, hắn muốn nổ súng trước để giật lấy cơ hội giết chết cô, đối với khả năng bắn súng của mình thì hắn ta rất có tự tin. Chỉ có điều hắn không thể ngờ tới là, súng của hắn còn chưa ngắm vào Ninh Tịch thì cô đã nổ súng trước. Đoàng!!! Một tiếng vang nặng nề truyền khắp kho quân dụng, gần như cùng lúc với tiếng súng vang lên thì chỗ mi tâm của gã trọc đã có thêm một lỗ máu. "Ầm." Gã trọc hét lên rồi ngã gục xuống đất, co giật một hồi rồi ngẻo. Đến tận lúc này Ninh Tịch vẫn không cho gã trọc kia nửa ánh mắt, tầm nhìn của cô vẫn rơi vào đám Thạch Tiêu cùng cái tên đang ôm đầu trốn sau lưng cậu ta. "Đó là cách bắn súng gì... sao không cần nhìn mà..." Hùng Chí rung động, không nhịn được hít ngược một hơi khí lạnh.
Bình luận facebook