Rời khỏi kho quân dụng. Biết Lục Đình Kiêu không có việc gì thì Ninh Tịch cũng bình tĩnh lại, tập trung ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Philadelphia... lần trước tới, nơi này vẫn còn là một thành phố phồn hoa... Bây giờ chỉ còn là một đống tan hoang còn lại sau chiến loạn... Lúc Ninh Tịch nhìn cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt Lục Đình Kiêu vẫn kín đáo khóa chặt trên người cô. Anh hoàn toàn không ngờ được Ninh Tịch lại xuất hiện ở đây, ở một nơi nguy hiểm như thế này! Cái khoảnh khắc tính mạng của mấy kẻ kia trôi đi trên họng súng của cô, cái khoảnh khắc cô dùng một chiêu hạ gục ả ngoại quốc kia... cái ánh mắt lạnh lùng, khí thế hung tàn đó khiến anh chút nữa không nhận ra cô, tựa như đấy là một người hoàn toàn xa lạ. Anh biết... Cô gái kia vẫn là Ninh Tịch... Có điều đó là cô của quá khứ... Nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc vui mừng của cô chạy như bay đến cạnh mình, lại ra vẻ vừa tội nghiệp vừa sợ sệt thì anh đã biết, cô vẫn là cô gái của đời anh. Trong lúc vô tình, Ninh Tịch nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm kia của Lục Đình Kiêu, không kìm được nuốt nước miếng: "Ực... Boss đại nhân... anh nhìn tôi làm gì... chắc không phải định tính sổ với tôi chứ? Anh đã bảo là không tức giận rồi mà!" Lục Đình Kiêu thu hồi suy nghĩ: "Tôi còn có chút việc cần làm ở Philadelphia, em về nước trước hay là đi cùng tôi?" Ninh Tịch suy nghĩ một chút rồi đáp luôn: "Tôi đi cùng anh!" Nói xong còn giải thích một câu: "Dù sao mấy ngày này tôi cũng chẳng bận cái gì, vất vả lắm mới tới đây một chuyến thôi thì đi dạo quanh một chút coi như là đi du lịch!" Lục Đình Kiêu nghe vậy thì ngước đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lên nhìn cô, giọng nói cũng lạnh mấy phần: "Nếu em muốn đi cùng tôi vậy thì mấy ngày này phải hứa rằng không được rời khỏi tầm mắt của tôi." "Hả?" Ninh Tịch đau khổ: "Vậy chẳng phải là muốn tôi buồn chết sao?" Sắc mặt Lục Đình Kiêu trong nháy mắt đen xì. Ninh Tịch thấy vậy vội vàng sửa giọng: "Không có không có! Cùng đại Boss ở chung làm sao mà buồn cho được! Có thể bầu bạn với thánh giá chính là vinh hạnh trời cho của người ta mà..." Chỗ ngồi sau xe. Hùng Chí ho nhẹ một tiếng, đè thấp âm thanh nói: "Tịch tiểu thư... chắc cô ấy không phải bị tâm thần phân liệt chứ?" Thạch Tiêu liếc nhìn cậu ta một cái: "Phân cái rắm! Đến giờ cậu còn không nhìn ra sao? Rõ ràng cô ấy đang giả heo ăn thịt hổ!" "Hổ... hổ ở đây là Boss sao?" Đầu óc Hùng Chí vẫn mơ hồ: "Vậy thì thái độ của Boss với Tịch tiểu thư phải... phải giải thích thế nào?" Lần này Thạch Tiêu không phản đối nữa mà nghẹn nghẹn lầu bầu nói: "Sao tôi biết được, tôi cũng sợ đến đái ra quần đây!" Lúc trước suýt nữa Thạch Tiêu còn cho rằng Boss bị người khác giả mạo nữa là! Trình Phong đang vùi đầu xử lý văn kiện rốt cuộc cũng không nghe không nổi nữa: "FA như hai cậu thì biết cái gì, đây là sức mạnh của tình yêu!" Xe chạy thẳng đến khu an toàn. Lục Đình Kiêu dẫn Ninh Tịch về phòng mình trong khách sạn. Đầu tiên là để cô ngồi xuống ghế salon, sau đó ra sân thượng gọi điện thoại. Một lát sau Trình Phong đưa máy PSP, tạp chí thời trang còn có một đống quà vặt nữa đến. Thu xếp cho Ninh Tịch ổn thỏa xong, Lục Đình Kiêu bắt đầu triệu tập cấp dưới chuẩn bị họp, chính giữa phòng họp có một cánh cửa sổ mở ra vừa vặn có thể thấy Ninh Tịch ở phòng khách đối diện. Thật đúng là hoàn toàn không rời tầm mắt của anh...
Bình luận facebook