Cái này... là không thể nào đi? Cô chỉ giới thiệu một người bạn mới quen cho anh thôi mà? Thay bằng ở đây đoán mò thì không bằng thử rò xét thì sẽ biết! Con ngươi Ninh Tịch xoay tròn: "Boss đại nhân, anh biết tôi với Thượng Trạch quen nhau thế nào không?" Ninh Tịch vừa nói vừa nhân cơ hội nhìn lén biểu cảm của Lục Đình Kiêu, ôi kìa... đúng là... đang ghen thật kìa! Nhìn khuôn mặt đen đến độ không che giấu được của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch đỡ trán, đúng là có chút dở khóc dở cười. Hình tượng của Lục Đình Kiêu trong lòng cô là một người cao quý vĩ đại, vừa uy vũ vừa ngang ngược, thành thục, chững chạc... Một người thế này mà lại ăn giấm thì quả thật là điều Ninh Tịch chưa bao giờ nghĩ đến. Được rồi được rồi, là lỗi do cô quên mất khuôn mặt xinh đẹp của Cung Thượng Trạch rất được con gái yêu thích. "Như thế nào?" Lục Đình Kiêu nửa muốn biết nửa không, sắc mặt vô cùng phức tạp. Ninh Tịch nâng cằm, vẻ mặt của Đại ma vương càng nhìn càng thấy đáng yêu, thật muốn nhào tới hôn một cái: "Là tôi nhặt được cậu ta trên đường đấy!" "Nhặt được?" "Đúng vậy! Ha ha, không ngờ đúng không!" Cung Thượng Trạch ngồi ở ghế phó lái nghe được đối thoại của hai người bọn họ thì cười nói: "Nếu không nhờ Tiểu Tịch thì bây giờ tôi vẫn là tên ăn xin ở Los Los Angeles rồi!" Nghe đến đây, Lục Đình Kiêu với Trình Phong có chút bất ngờ. Nhất là Trình Phong, trong đầu cậu ta còn đang tưởng tượng đến cuộc gặp gỡ hai người cùng quê nơi xứ người rồi yêu nhau, cuối cùng cả hai cùng nhau trở về nước các kiểu, hoàn toàn không ngờ đến trường hợp thần kỳ như này. Quả nhiên không thể dùng suy nghĩ bình thường của nhân loại mà suy đoán bà chủ... Thấy Lục Đình Kiêu đã dời đi sự chú ý, Ninh Tịch bắt đầu giải thích toàn bộ quá trình: "Sau khi quay quảng cáo kết thúc, tôi định đi dạo phố mua chút đồ. Nhưng mà vừa mặc bộ đồ mới mua chưa được bao lâu thì đã có một tên ăn mày đứng trước mặt tôi nói "xấu vl", khiến tôi giận điên lên được..." Ninh Tịch kể lại cặn kẽ câu chuyện cho Lục Đình Kiêu bằng một cách cực kì sống động, mà Lục Đình Kiêu cũng chẳng còn chút khó chịu nào mà kiên nhẫn lắng nghe cô từ đầu đến cuối. Toàn bộ quá trình đều một bộ nghiêm túc lắng nghe và kịp thời đưa ra câu hỏi rất đúng lúc, cũng thỉnh thoảng kéo Cung Thượng Trạch nói mấy câu. Bầu không khí trong xe lập tức từ mùa đông biến thành mùa xuân. Trình Phong thở phào một cái, nguy cơ giải trừ, lý trí của ông chủ rốt cuộc cũng online. "... Chuyện chính là như thế! Cho nên Cung Thượng Trạch không chỉ là bạn mới quen mà cũng là đối tượng hợp tác trong tương lai của tôi. Hai người bọn tôi quyết định lập một công ty thời trang, tôi bỏ tiền, anh ta xuất lực!" Nghe đến đây, thần kinh căng thẳng của Lục Đình Kiêu rốt cuộc cũng bĩnh tĩnh lại, khó trách hai người họ lại về nước cùng nhau... "Sao tự dưng nghĩ đến việc mở công ty?" Lục Đình Kiêu hỏi. "Ờ cái này..." Đương nhiên là vì anh đó! Trừ làm diễn viên ra thì đương nhiên cô cũng có những mục tiêu vĩ đại khác, đây còn không phải do anh ban tặng sao! Ninh Tịch nghĩ nghĩ một chút sau đó trả lời: "Cũng không phải đột nhiên... trước kia cũng có ý định này rồi! Vừa hay lần này mới nhận được cát xê đại diện thì nhặt được nhà thiết kế tôi hâm mộ! Đây đúng là ý trời!" Chính cô cũng tự cảm thấy mình quá may mắn!
Bình luận facebook