Tất cả mọi người trong phòng đều: "..." Oh my god! Người đàn ông đang xắn tay áo tự tay massage chân cho người khác… có thật là Đại thiếu gia lạnh lùng xa cách, Tổng giám đốc đáng sợ của tập đoàn Lục thị - Lục Đình Kiêu mà bọn họ biết không vậy? Từ tối hôm qua, hết lần này đến lần khác bọn họ đã phải thay đổi cái nhìn về hình tượng của Lục Đình Kiêu trong lòng bao lâu nay. Ngay đến cả Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý đều tỏ vẻ không thể tin nổi, không dám tin người trước mặt này là con trai mình chứ đừng nói gì đến người khác. Trước đây bọn họ chỉ biết cái khái niệm sáo rỗng là con trai mình bị cô gái này mê hoặc, nhưng chưa từng tận mắt trông thấy tường tận chi tiết là như nào. Cảm giác tận mắt trông thấy tuyệt đối còn mãnh liệt hơn gấp trăm ngàn lần so với việc nghe người khác kể lại và tưởng tượng! Đứa con trai mà bọn sinh ra đã sắp không nhận ra được nữa rồi… Thực ra thì người kinh ngạc, chấn động nhất lại chính là Ninh Tịch. Giờ phút này trong đầu cô quả thật như thể có hàng ngàn con thú đang rầm rập chạy qua... Đại ma vương, ngài có thể bình thường một chút cho tôi nhờ được không? Tất cả mọi người ở đây đang nhìn đó!!! Nhưng tiếc là Lục Đình Kiêu hoàn toàn không nghe thấy lời gầm thét trong nội tâm của cô và ánh mắt kì quái của tất cả mọi người, anh vẫn chăm chú xoa bóp đôi chân đã chân tê rần vì sợ sẽ đánh thức Tiểu Bảo mà không dám động đậy trong suốt thời gian dài của cô. Sau một hồi, Ninh Tịch cũng gần như cam chịu với những ánh mắt xung quanh... Mà, ừm... tay nghề của Đại ma vương... đúng là thật sự rất tuyệt... massage thoải mái lắm nha... "Đỡ hơn chút nào chưa?" Một lát sau, Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên dịu dàng hỏi. Ninh Tịch vội vàng gật đầu lia lịa: "Đỡ rồi! Đỡ rồi!" Cha anh sắp coi tôi thành kẻ chuyên mê hoặc quân vương hại nước hại dân như Bao Tự với Đắc Kỉ rồi kìa! Lục Đình Kiêu nghe thấy vậy mới đắp lại chăn cho cô, dịu dàng vén những lọn tóc rối lung tung trên mặt cô ra sau tai, anh hầu như chẳng hề che dấu sự yêu chiều của mình đối với cô. Giờ khắc này, tất cả người làm trong Lục trạch đều đã thầm tự nhủ với bản thân về sau tuyệt đối không thể đắc tội với người phụ nữ trước mặt này được!!! Suy cho cùng cũng là đang có việc nhờ vả người ta nên Lục Sùng Sơn có tức đến mấy đi chăng nữa thì cũng phải vì Tiểu Bảo mà ngậm bồ hòn làm ngọt, hừ một tiếng rồi quay người đi mất, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Nhưng vừa ra đến ngoài cửa thì Lục Sùng Sơn đã không chịu nổi nữa, ông tức giận nói với Nhan Như Ý: "Chẳng ra cái thể thống gì nữa, bà xem xem cái dáng vẻ của nó kìa, đàn ông con trai thế mà lại vì một đứa con gái mà làm những chuyện như thế... lại còn dưới bao nhiêu con mắt nữa! Nó còn nhớ gì đến thân phận của nó nữa hay không?" Là một người mẹ, Nhan Như Ý tuy rằng cũng không vui nhưng đứng từ góc độ một người phụ nữ mà nói thì hành động của Lục Đình Kiêu không có gì là không ổn. Nếu thực sự thích một người đương nhiên sẽ quan tâm đến người đó bằng đủ mọi cách... Nhan Như Ý nghĩ ngợi một hồi, có chút bất an liếc nhìn Lục Sùng Sơn một cái, cuộc hôn nhân của bà và Lục Sùng Sơn là môn đăng hộ đối cũng coi như trai tài gái sắc nên được người ta khen ngợi là một chuyện tình đẹp, nhưng có ở trong chăn mới biết chăn có rận, người đàn ông này lấy bà chỉ vì bà là người thích hợp nhất mà thôi, chứ ông cũng chưa từng thật sự yêu bà... Ngày hôm sau. Sau khi bác sĩ kiểm tra lại cho Tiểu Bảo hai lượt sáng chiều nữa thì đến tối Tiểu Bảo đã hoàn toàn hạ sốt, tình hình cuối cùng cũng ổn định lại. Sau một ngày một đêm căng thẳng cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Tiểu Bảo đã không có vấn đề gì, Lục Sùng Sơn đương nhiên là cũng chẳng cần nhẫn nhịn thêm làm gì nữa, ông ta nói với Ninh Tịch: "Cô Ninh, lần này Tiểu Bảo đã làm phiền cô rồi, đợi lát nữa tôi bảo tài xế đưa cô về."
Bình luận facebook