Cùng lúc đó, Ninh Tịch đang đi mua sắm với Cung Thượng Trạch thì đột nhiên hắt xì mấy cái liền. Ô, ai đang mong mình thế nhỉ? Cho dù hôm nay mọi chuyện đều tiến hành vô cùng thuận lợi nhưng đợi đến khi xong xuôi hết tất cả thì cũng đã chiều muộn. Cung Thượng Trạch nhận mấy cái túi từ tay Ninh Tịch: "Sếp mau về nghỉ ngơi đi thôi, những chuyện còn lại tự tôi làm cũng được rồi!" Ninh Tịch liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, cũng lo là bánh bao nhỏ đợi lâu quá sốt ruột cho nên gật đầu: "Có chuyện gì nhất định phải gọi điện cho tôi đấy, không cho phép cậu tự mình chống đỡ đâu đấy nhé!" "Vâng, tôi biết rồi!" "Thế tôi về đây, cậu đi đường cẩn thận nhé!" Ninh Tịch vừa vẫy tay vừa không yên tâm mà dặn đi dặn lại: "À, đúng rồi, tối đến đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận, cửa sổ cũng phải kiểm tra kĩ càng đó!" Cung Thượng Trạch nghe thế dở khóc dở cười, cứ luôn cảm thấy Ninh Tịch chăm sóc cậu cứ y như một cô gái vậy… Tạm biệt Cung Thượng Trạch rồi, Ninh Tịch vội chạy thẳng về tập đoàn Lục Thị đón bánh bao nhỏ. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể gặp được bánh bao nhỏ ngay lập tức, tâm trạng của Ninh Tịch trở nên tốt gấp bội, mệt mỏi của cả ngày đều tan biến. Đối lập với tâm trạng cực kì tốt của Ninh Tịch, lúc này trong văn phòng Tổng giám đốc, Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu đã bị Tiểu Bảo giày vò đến mức sắp suy nhược thần kinh đến nơi... Lục Cảnh Lễ nằm bò trên sofa như con cá chết còn bánh bao nhỏ ngồi bên cạnh vẫn đang giơ tập giấp lên ép anh trả lời: "Trời ơi! Sao đột nhiên em lại cảm thấy… Tiểu Bảo nhà chúng ta không biết nói cũng tốt lắm…" Không nói được đã hành hạ bọn họ đến thảm thiết thế này rồi, đợi đến lúc biết nói còn như thế nào nữa? Lục Đình Kiêu bóp trán, trên gương mặt cũng tràn đầy mệt mỏi, không thể đánh cũng chẳng thể mắng, ngay cả một câu nói nặng cũng chẳng thể nói, nếu vợ mà biết thể nào cũng nổi cơn tam bành. May mà Lục Cảnh Lễ quay về kịp thời, bằng không chỉ một mình anh đúng là không thể ứng phó nổi… Lục Cảnh Lễ không biết móc đâu ra một cái gương, vẻ mặt trịnh trọng nói với Tiểu Bảo: "Bảo bối à, đừng hỏi chú nữa, chú cho con cái gương này, đúng, chính là cái gương này, chú bảo con nha, đây là một cái gương thần, con đi hỏi nó xem rốt cuộc là cô Tiểu Tịch có thích con không đi, đừng hỏi chú nữa, chú xin con đấy!!!" Bánh bao nhỏ nhìn cái gương trong tay Lục Cảnh Lễ rồi không thèm nể mặt mà quẳng đi, sau đó lại giơ tập giấy lên hỏi tiếp: [Tại sao cô Tiểu Tịch vẫn chưa đến đón con?] Lục Cảnh Lễ sắp khóc đến nơi rồi, bịt tai mà không bịt mắt nói: "Bảo bối, con lại ra bệ cửa sổ nhìn xem, nói không chừng cô ấy sắp về rồi đấy!" Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, do dự một lát rồi đặt tập viết xuống, chạy bình bịch ra bệ cửa sổ đứng ngóng. Lục Cảnh Lễ len lén nhìn theo bóng dáng của cậu nhóc, chuẩn bị nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng mà, đúng lúc này Tiểu Bảo đột nhiên ném cái ống nhòm trong tay đi phi cái vèo, chạy ra cửa như hỏa tiễn... Lục Cảnh Lễ nhướng mày, bước nhanh đến trước bệ cửa sổ, nhìn xuống phía dưới quả nhiên là thấp thoáng thấy bóng dáng của một cô gái: "Hu hu… chị dâu yêu quý của em, cuối cùng thì chị cũng về rồi!" Bên ngoài văn phòng Tổng giám đốc, tất cả nhân viên thấy cửa văn phòng đột ngột bị đẩy ra từ bên trong, Tiểu Thái tử đáng yêu của bọn họ chạy như bay ra ngoài, hướng thẳng về phía thang máy… A a a! Tiểu thái tử ra ngoài rồi! Không ít nhân viên buổi sáng đến muộn không được tận mắt nhìn thấy Tiểu Thái tử lúc này cũng trợn tròn hai mắt.
Bình luận facebook