Lục Cảnh Lễ bên này còn đang lo lắng lát nữa Tiểu Tịch Tịch tới nhỡ đâu lại nhìn thấy cái gì không nên thấy thì sao, nghĩ vậy tâm tư tán gái đều bay sạch, dè dặt đến gần anh trai thử thăm dò nói: "Anh à... hay là để em tìm cái cớ nào đó cho chị dâu không tới nữa?" Những ngón tay thon dài của Lục Đình Kiêu gõ nhịp nhàng theo một quy luật lên tay vịn, mãi mới lên tiếng: "Lúc này chắc cô ấy đã trên đường tới rồi, chờ lát nữa gửi anh gửi tin nhắn bảo cô ấy qua chỗ anh." Loại chuyện như thế này Lục Đình Kiêu không thể mạo hiểm được, lỡ lại xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn thì làm sao. Nói xong thì anh đứng lên, nhìn dáng vẻ thì xem chừng chuẩn bị rời đi. Trang Khả Nhi không biết Lục Đình Kiêu với Lục Cảnh Lễ nhỏ giọng nói cái gì, nhưng vừa nói xong đã muốn rời đi khiến vẻ mặt bình tĩnh của cô ta khó tránh khỏi có chút mất mát: "Nhanh như vậy anh Lục đã muốn đi rồi sao? Hay là ở chơi thêm một lúc đi? Có chuyện gì gấp sao?" Lời vừa ra tất cả mọi người lập tức dựng lỗ tai lên! Cái gì? Lục Đình Kiêu phải đi? Nhanh như vậy á? Cái này... còn chưa nổi năm phút cơ mà? Chưa đến năm phút mà anh trai đã muốn đi, Lục Cảnh Lễ cũng thực sự thấy mất mặt nhưng mà ai bảo hôm nay là anhn để xảy ra tình trạng chó gặm này chứ! "Thật đáng ghét! Sao anh Kiêu lại muốn đi nhanh như thế? Nhất định là bị con nhỏ Trang Khả Nhi đó làm phiền rồi! "Tám phần là như thế rồi! Lục tổng thích nhất là yên tĩnh mà, trong chúng ta nào có ai là không ngưỡng mộ anh ấy đâu nhưng mà có dám ra làm phiền chứ, tự dưng cô ta lại chạy tới bô bô cái miệng mới khiến anh ấy khó chịu!" "Làm hại chúng ta ngay cả cơ hội nhìn từ xa cũng không có!" "Đồ đáng ghét! Ỷ vào gia thế tốt rồi thì muốn làm gì thì làm sao?" ... Nghe tiếng bàn tán mãi không dứt, Trang Khả Nhi có chút không nén được giận, mấy người đáng chết này nói lăng nhăng gì đó, Lục Đình Kiêu sao lại bị cô làm phiền nên mới rời đi! Lần gặp trước, Lục Đình Kiêu đã khiến cô rung động, đồng thời cô cũng sớm nhận định người đàn ông này, khó khăn lắm hôm nay mới gặp lại thì sao có thể dễ dàng buông tha cơ chứ! Thân là Đại tiểu thư của Trang gia thì thử hỏi Đế Đô này ai có thể so với cô về độ môn đăng hộ đối với Lục Đình Kiêu. Từ nhỏ đến lớn chỉ cần là đồ cô muốn thì chắc chắn cô sẽ có được, lần này tất nhiên cũng như vậy thôi! Hơn nữa giữa cô và Lục Đình Kiêu chắc chắn có duyên, tối nay cô vừa mới trở về từ nước ngoài thì nghe một người bạn nói Lục Cảnh Lễ mở party và Lục Đình Kiêu cũng tới. Quả nhiên là gặp được anh ở đây, không chỉ vậy vốn trước giờ chỉ mặc đồ có sắc lạnh thì hôm nay anh lại phá lệ mặc một bộ âu phục đỏ thẫm. Màu sắc giống y như đúc chiếc váy mà cô mặc hôm nay, vô cùng xứng đôi. Trong nháy mắt trông thấy anh, ánh mắt Trang Khả Nhi như bốc ra được cả ngọn lửa, còn đẹp trai hơn cả lần đầu gặp mặt... Người đàn ông này! Tuyệt đối cô phải giành được! Nghĩ tới đây Trang Khả Nhi lập tức khôi phục lại tinh thần, đạp lên đôi cao gót 12 phân uyển chuyển đuổi theo Lục Đình Kiêu. "Anh Lục, xin chờ một chút... Tôi... A..." Bởi vì đôi giày hôm nay Trang Khả Nhi đi thực sự quá cao, cộng thêm việc sàn nhà cạnh hồ bơi có chút trơn trượt mà cô lại sải bước thật nhanh chạy tới nên trượt chân một cái, cả người mất thăng bằng lao về phía hồ bơi... Trong nháy mắt ấy, trên mặt Trang Khả Nhi tràn ngập sự kinh hoàng cùng tuyệt vọng, tựa như đã thấy đám người xung quanh bắt đầu chế nhạo bêu xấu cô. Không... không muốn... Ngay tại lúc Trang Khả Nhi run rẩy nhắm mắt lại thì bỗng nhiên có một bóng người từ đâu lao ra nhanh như một tia chớp, cánh tay hơi nhỏ gầy vững vàng ôm lấy eo của Trang Khả Nhi, vừa duỗi ra đã lập tức co lại kéo cô vào lòng ngực, đem Trang Khả Nhi xoay người cả nửa vòng mới thành công cứu cô lại... Cách đó không xa, Lục Cảnh Lễ ngơ ngác nhìn tình huống giống y như trong tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết, một "anh chàng" đẹp trai như thiên thần xuất hiện cứu lấy Trang Khả Nhi... Ly rượu trong tay 'choang' một tiếng lăn trên bàn quầy bar: "Chị... chị dâu?"
Bình luận facebook