Tuy trong lòng Trang Khả Nhi nghĩ như vậy nhưng mà ánh mắt cùng trái tim lại chẳng nghe lời, cứ hướng về phía Tiểu Kiều và người kia. Lúc này nỗi lo đã dâng tới tận cuống họng, người kia... thật sự sẽ chọn Tiểu Kiều sao? Làm sao có thể! Rõ ràng cô biết người này trước!!! Sự tức giận khiến Trang Khả Nhi bắt đầu dao động, cô không muốn tiếp tục ngồi chờ chết nữa... Trong lúc nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều rời vào người Ninh Tịch. Ninh Tịch cũng không ngờ Tiểu Kiều sẽ yêu cầu như vậy, quả thật có chút khó khăn. Chưa nói đến chuyện Đại ma vương có ghen hay không thì cho dù Đại ma vương không có ở đây cô cũng phải suy nghĩ cẩn thận. Nếu chỉ chơi đùa thì Tiểu Kiều có đòi hôn một cái cũng không thành vấn đề. Nhưng mà loại chuyện có danh phận rõ ràng như bạn gái nếu không thật lòng thì không thể tùy tiện đáp ứng. Cô có thể hành hạ đám đàn ông cặn bã nhưng tuyệt đối không làm các cô gái tổn thương. Chuyện không có khả năng thì không nên tùy tiện khiến người khác hy vọng. Ban đầu Ninh Tịch cũng nhìn ra Tiểu Kiều chỉ muốn chơi một chút thôi, nhưng càng chơi cô lại dần phát hiện trong mắt cô bé có một tia nghiêm túc, cho nên cô quyết định thu tay lại. "Xin lỗi, anh tự phạt 3 ly thôi." Cuối cùng Ninh Tịch mở miệng nói. Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Bởi tất cả mọi người đều cho rằng Ninh Tịch với Tiểu Kiều tối nay sẽ vui vẻ một trận rồi, hoàn toàn không ngờ cuối cùng Ninh Tịch lại nhận phạt. Nhất là Tiểu Kiểu, vẻ mặt vô cùng bàng hoàng: "Anh Đường... tại sao..." Ninh Tịch thoải mái cười một tiếng, đùa giỡn nói: "Tối nay có quá nhiều người đẹp, anh hoa cả mắt rồi cho nên không chọn được." Mặc dù biết Ninh Tịch đang cho mình một bậc thang, nhưng Tiểu Kiều vẫn không nghe chị gái nhắc nhở cũng chẳng sợ mất thể diện, không chịu bỏ cuộc nói: "Anh Đường, anh đừng lừa em mà, em phải biết lý do! Tại sao vậy?" Trước mặt bao nhiêu người, trong mắt cô bé đã ngân ngấn nước. Ninh Tịch... nhức đầu quá! Chết toi rồi, chơi ngu rồi... Trên thực tế thì tất cả những người quen biết Ninh Tịch đều biết cô sợ nhất là nước mắt con gái. Nhìn dáng vẻ đẫm lệ của Tiểu Kiều, Ninh Tịch nhéo mi tâm một cái, nội tâm giằng co: "Tiểu Kiều đừng khóc mà, anh..." Cô đang suy nghĩ xem có cách nào có thể thu tay mà lại có thể giảm độ tổn thương đến mức nhỏ nhất không, nếu không có thì trước mắt cứ đồng ý với Tiểu Kiều đã, ít nhất không để cô bé này mất mặt tại chỗ đông người thế này được? Dẫu sao chuyện đêm nay cũng là do cô sai... Cách đó không xa, Lục Cảnh Lễ vuốt vuốt mặt cũng chuẩn bị báo động đỏ luôn rồi. Anh đã sớm thăm dò được thuộc tính thương hương tiếc ngọc của Ninh Tịch thế nên hoàn toàn tin tưởng trước sự tấn công bằng nước mắt của Tiểu Kiều, e là Ninh Tịch sẽ thật sự đồng ý với cô ta. Bởi vì tất cả mọi người, bao gồm cả Lục Cảnh Lễ đều tập trung sự chú ý vào Ninh Tịch, cho nên không ai phát hiện trong một cái góc nào đó, phong ấn của Đại ma vương đã giải trừ... Không ai phát hiện Lục Đình Kiêu đứng lên từ lúc nào, anh sải chân bước từng bước một về phía Ninh Tịch... Ngay cái lúc mà Ninh Tịch mềm lòng chuẩn bị đáp ứng thì cổ tay cô bị một người kéo lên, cả người rơi vào một lồng ngực lạnh như băng. Một giây sau, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi cô không chệch một li...
Bình luận facebook