Khi Ninh Tịch theo Ninh lão gia vào, những vị khách lập tức vang lên tiếng nghị luận nho nhỏ. "Cô gái bên cạnh Ninh lão gia là ai vậy? Sao lại ăn mặc như thế tới đây?" "Mới nãy tôi mới nghe Ninh lão gia gọi cô ta là Tiểu Tịch, chẳng lẽ... chẳng lẽ là đứa nhà quê được nhận nuôi kia sao?" "Hóa ra là cô ta! Cũng đã năm năm rồi mà sao cô ta vẫn vậy, chẳng có chút tiến bộ nào thế? Quả nhiên là bùn loãng không trát nổi tường mà!" ... Hôm nay Ninh Tịch mang Tiểu Bảo với Cung Thượng Trạch chạy đến trung tâm đồ gia dụng mua đồ trang trí phòng làm việc cho nên ăn mặc tương đối đơn giản thuận tiện, quần jean với áo da, mái tóc dài thì buộc thành một túm đuôi ngựa phía sau đầu, trông rất sạch sẽ gọn gàng. Chẳng qua là đặt vào cái hoàn cảnh tất cả những cô gái ở đây đều mặc váy dạ hội cùng giày cao gót như hôm nay thì quả thực hoàn hoàn toàn khác biệt. Ninh lão gia tử vẫn chìm đắm trong cảm giác vui sướng cháu gái về nhà nên làm sao chú ý được Ninh Tịch mặc cái gì. Cứ luôn kéo Ninh Tịch kể chuyện trong nhà, đến tận khi Trang Linh Ngọc nhắc có nhiều khách quý đang chờ thì ông mới chịu để Ninh Tịch đi ăn cái gì đó, còn mình thì đi chào hỏi khách khứa. Ninh lão gia tử vừa đi, Trang Linh Ngọc lập tức lườm nguýt Ninh Tịch: "Mày nhìn xem mày ăn mặc ra cái thể thống gì, không biết hôm nay là ngày gì à?" Ninh Tuyết Lạc thấy vậy thì vội vàng giảng hòa: "Mẹ đừng trách chị mà, nhất định là chị tới vội vàng nên chưa kịp thay đồ!" Nói xong còn tỏ vẻ e dè sợ Ninh Tịch tức giận đi tới bên cạnh cô: "Chị, để em đưa chị lên tầng thay quần áo nhé?" "Ngớ ra đấy làm gì? Còn không mau đi theo Tuyết Lạc thay đồ! Bận bịu bận bịu bận bịu suốt ngày mà chẳng là cái gì ra hồn!" Đối với Trang Linh Ngọc thì sự tồn tại của Ninh Tịch chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời bà ta, ngay cả liếc mắt nhìn thôi bà ta đã không chịu nổi. Nếu là trước đây bị Trang Linh Ngọc trách mắng như vậy Ninh Tịch nhất định sẽ luống cuống không biết làm sao nhưng vào lúc này cô chỉ nhìn bà ta một cái: "Tôi có thay đồ hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bà cả, Ninh phu nhân hình như quản hơi rộng rồi thì phải?" Nói xong liền kéo tay Ninh Thiên Tâm đi đến khu để đồ ngọt. "Mày... mày..." Trang Linh Ngọc nổi điên lên: "Tuyết Lạc, con xem nó kìa, trong mắt nó còn có người mẹ này sao? Chẳng ra cái thể thống gì cả!" Ninh Tuyết Lạc trong lòng đang cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ quan tâm an ủi Trang Linh Ngọc, cũng thay Ninh Tịch nói tốt. Cơ mà không hiểu sao cô ta càng nói tốt cho Ninh Tịch thì Trang Linh Ngọc lại càng ghét cô hơn. Ninh Tịch kéo Ninh Thiên Tâm tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó tự nhiên rót cho mình một ly rượu, chẳng có chút không tự nhiên nào khi ở giữa một nơi mình không nên tới, trái lại còn có cảm giác như đây chính là nhà mình, tất cả mọi thứ trước mặt chỉ như một vở hài kịch, bộ dáng vô cùng ung dung tự tại. Ninh Thiên Tâm thấy thế thì không kìm được sự ngạc nhiên mở miệng than: "Tiểu Tịch... nhiều năm không gặp mà em thay đổi nhiều quá!" Ninh Tịch nhướng mày: "Thế sao?" Năm năm trước khi bị phát hiện mặc một chiếc váy hàng fake và phải hứng chịu những tiếng cười nhạo cùng ánh mắt khinh bỉ của mọi người xung quanh, cô có cảm giác như cả thế giới như sụp đổ. Nhưng hôm nay... Quả thật là có sự thay đổi rất lớn?
Bình luận facebook