"Đang yên đang lành sao lại mất tích được?" Ninh Tịch cau mày. Chẳng trách Đại sư huynh lại gấp rút tới tìm cô đánh nhau như vậy, dù cho cô chỉ là một kẻ đánh năm chiêu đã ra bã. Hóa ra là vì lâu quá rồi không có đối thủ. "Nhưng mà với tính cách của Nhị sư huynh, chạy lung tung dăm ba ngày chẳng phải là chuyện bình thường sao? Kể cả mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng đâu cũng là chuyện thường mà?" Ninh Tịch nghĩ nghĩ rồi nói. Năm ấy, trong tổ chức, người có quan hệ tốt với cô nhất chính là Nhị sư huynh, ăn uống chơi bời rồi đủ trò mạo hiểm đều là do huynh ấy dạy cô tất. Ngày nào huynh ấy không đi ra ngoài đập phá mới là kì ấy! Từ đây có thể thấy, sư phụ cô tuy già nhưng đúng là kiểu người nhìn xa trông rộng, khi ông nhận nuôi Nhị sư huynh liền đặt tên cho huynh ấy là... ừm... Đường Lãng... (Lãng trong du lãng: rong chơi) "Nửa năm." Đường Dạ đáp, sắc mặt trông rất kém. "Gì cơ? Nửa năm? Lâu như vậy á?" Ninh Tịch kinh hãi: "Ờ... Lần này chơi có vẻ hơi lâu quá rồi... không có chút tin tức nào sao?" "Không." Đường Dạ vốn định hỏi Ninh Tịch xem cô có liên hệ gì với Đường Lãng không, nhưng trông phản ứng cô thế này rõ ràng là không có rồi. "Chắc không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Ninh Tịch lẩm bẩm, không khỏi lo lắng. Dù sao Đường Lãng... cái tên này cũng là một kẻ không coi ai ra gì, thường ngày thích nhất là gây chuyện, kẻ thù ở khắp mọi nơi, ra cửa đổ rác thôi cũng đụng phải kẻ thù, có đi lòng vòng gặp phải chó, nói không chừng cũng là con chó từng bị anh ta đá. "Chết ở ngoài càng tốt." Đường Dạ lạnh lùng nói một câu. Ninh Tịch nghe vậy liền lén len liếc Đường Dạ, sao câu ngày chẳng đáng tin chút nào thế ta: "Người lưu luyến Nhị sư huynh nhất chẳng phải là Đại sư huynh sao…" Trước đó không lâu, trong chiếc xe màu đen dưới tòa nhà. Trên mặt Lục Đình Kiêu không thể nhìn ra bất cứ phản ứng nào, như thể tất cả cảm xúc đều đang bị đóng băng tận sâu trong ánh mắt kia. "Anh... Anh không sao chứ?" Lục Cảnh Lễ bất an hỏi. "Cảnh Lễ, em tránh đi một chút đi." "Tại sao? Em không đi, không ngờ giờ anh còn giữ bí mật với em nữa!" Gương mặt đẹp trai của Lục Cảnh Lễ cau lại, trưng ra vẻ mặt em trai anh đang không vui đây. Lục Đình Kiêu nhìn cậu em trai: "Ngoan." Lục Cảnh Lễ thành công bị một chữ của anh trai đá đi, vui mừng phấn khởi xuống xe, nhưng khoảnh khắc xuống xe lại lướt qua vẻ buồn bã không dễ phát giác, bất an ngoảnh lại nhìn anh trai đang ở trong xe một chút... Sau khi Lục Cảnh Lễ đi khỏi, Lục Đình Kiêu lấy điện thoại gọi vào một số điện thoại. Đầu dây bên kia một lúc lâu sau mới có người nhận, "Halo ~ moshi moshi~ (alo Tiếng Nhật)" Lục Đình Kiêu: "Động thủ luôn đi." Đầu dây bên kia yên lặng một hồi sau đó mới dùng giọng điệu đau khổ không muốn sống nữa nói: "Boss đại nhân, thời gian dự kiến của chúng ta đã sắp tới rồi, giờ anh lại muốn lập tức ra tay? Anh như vậy là làm khó tôi quá, tôi sắp bị anh ngược đãi đến nỗi rối loạn cả nội tiết luôn rồi đây này..." "Đường Dạ không ở đó." Đầu bên kia lại ngẩn ra, sau đó là giọng điệu chắc nịch: "Đường Dạ không bao giờ rời tổ chức." Lục Đình Kiêu mở chức năng gọi video call lên, quay thẳng về phía màn hình giám sát trong xe. Trên màn hình lúc này vừa hay lại đúng cảnh Đường Dạ đang nâng một bó hoa hồng quỳ xuống trước mặt Ninh Tịch...
Bình luận facebook