"Đây... Sao Lục phu nhân lại ở đây?" Lão bộ trưởng cùng Thượng úy không ngờ sẽ thấy phụ nữ xuất hiện ở đây, hai người đều tỏ ra kinh ngạc. Lục Đình Kiêu cũng không nói nhiều, anh cởi áo khoác ra bọc lấy cô rồi cẩn thận ôm chặt lấy. NaKa lúc này sao có thể không hiểu được! Lục Đình Kiêu không hoàn toàn tin tưởng bọn họ và đã sớm chuẩn bị phương án thứ hai. Nét mặt già nua của NaKa có chút khó xử, nói cho cùng chuyện này cũng là do ông ta xử lí không ổn thỏa. Muốn qua mắt người ta nhưng từ đầu tới cuối đều bị người ta nhìn thấu. Vậy nên, ông ta vội vàng ân cần tiến tới, muốn cứu cánh: "Ngài Lục, mời đi bên này, tình trạng của Lục phu nhân lúc này e rằng cần phải cứu trị kịp thời, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn đội ngũ y bác sĩ tốt nhất rồi! Môi trường bệnh viện ầm ĩ hức tạp, ngài có thể để phu nhân tới thẳng nhà tôi để dưỡng thương!" Việc Lục Đình Kiêu muốn làm nhất lúc này chính là đưa Ninh Tịch về nước, nhưng trên đùi Ninh Tịch có vết thương và có lẽ còn rất nhiều chỗ bị thương khác nữa mà anh không biết. Tình trạng của cô lúc này quả thật không hợp đi đường dài, phải lập tức chạy chữa. Cuối cùng, Lục Đình Kiêu chọn tạm thời ở lại: "Làm phiền ông rồi." Việc này cũng xem như nể mặt lão bộ trưởng. NaKa nghe vậy, thần tình căng thẳng cuối cùng cũng dần giãn xuống, vội gọi đội ngũ y bác sĩ tới. Các bác sĩ mới sáng sớm đã tập trung lại hết ở phía sau nên rất nhanh đưa cáng chạy tới. "Xin Lục tiên sinh đây hãy đặt phu nhân cẩn thận nằm xuống cáng." Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng đặt Ninh Tịch lên đó. Nhưng vừa đặt người xuống, cô gái vốn đang ngủ yên bỗng tỉnh lại theo bản năng ôm chặt lấy cổ Lục Đình Kiêu, cô nhíu mày lộ ra vẻ mặt thống khổ: "Không... đừng..." Vì đã lâu cô không được uống nước nên giọng đã khản đặc lại, nói không lên lời, tiếng nhỏ như mèo kêu, nghe càng đáng thương hơn. Lục Đình Kiêu nhất thời mềm lòng lại bế cô lên, vỗ nhẹ lên người cô: "Đừng sợ, có anh ở đây." "Khụ khụ khụ khụ khụ..." Đường Lãng trợn mắt há hốc mồm. Đây là lần đầu tiên anh thấy Tiểu sư muội yếu đuối như vậy, lại còn cả một Lục Đình Kiêu dịu dàng đến thế nữa! Như gặp phải ma vậy, hết cả hồn! "Ngài Lục, tình cảm của ngài với phu nhật thật tốt! Ngài… cứ bế cô ấy trước vậy, đừng chạm vào vết thương của phu nhân là được." Một bác sĩ cười nói. "Ừm." Lục Đình Kiêu vốn cũng không định đặt cô xuống nữa, ai mà nỡ chứ. Đường Lãng bỗng nhớ ra chuyện chính, vội chêm vào một câu: "Boss, thứ tôi cần, anh hứa sau ba ngày sẽ đưa cho tôi, anh không quên đấy chứ?" Mắt Lục Đình Kiêu không hề rời khỏi cô: "Ừm." "Vậy tôi lượn trước đây!" Đường Lãng cáo từ. "Có nước không?" Lục Đình Kiêu hỏi bác sĩ. Đường Lãng bị ngó lơ: "..." Thôi bỏ đi! Lượn cho khuất mắt người ta nào! Trong mắt Boss giờ chỉ có Tiểu sư muội thôi những cái khác đối với anh mà nói chẳng khác gì phù du cả. Haiz haiz haiz... không ngờ, đúng là không ngờ? Đi một vòng lớn, cuối cùng Tiểu sư muội vẫn trở thành bà chủ! Tiểu sư muội của anh giỏi lắm!
Bình luận facebook