Ninh Tịch: "99% còn lại, đương nhiên là vì Tiểu Bảo rồi!" Lục Đình Kiêu: "..." Hạng mục cộng điểm này của Tiểu Bảo... có phải quá nghịch thiên rồi không... Nháy mắt một cái là đã được cộng thêm 99 điểm...? Thật đúng là không biết nên vui hay nên buồn! Nhìn thấy vẻ cười trộm như con cáo nhỏ của cô gái, vẻ mặt Lục Đình Kiêu đầy bất đắc dĩ: "Em đấy..." Lúc Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu xuống máy bay đã là chiều tối, đến đón hai người chỉ có một mình tài xế. "Cảnh Lễ đâu?" Lục Đình Kiêu thuận miệng hỏi một câu. Lái xe trả lời có vẻ lúng túng: "Nhị thiếu gia có việc bận, cho nên không thể tự đến được ạ." Nghe được câu này, Ninh Tịch lập tức nhướng mày, dài giọng nói: "Bận? Tôi thấy anh ta không muốn gặp tôi thì có!" Lái xe: "..." Quả thật, Tịch tiểu thư đoán không sai tẹo nào. Nguyên văn Nhị thiếu gia nói là: "Tôi không đi! Tôi không muốn gặp cô gái đó nữa, sau này có tôi thì không có cô ấy, có cô ấy thì không có tôi!" Lục Đình Kiêu đương nhiên là đoán ra được nguyên nhân tại sao Lục Cảnh Lễ không đến: "Có cần giải thích với nó một chút không?" Ninh Tịch lắc đầu, xì một tiếng nói: "Không cần! Đến lúc đó để tự anh ta nhìn thấy em, em muốn dọa chết anh ta! Hứ, ai bảo anh ta thích lắm mồm..." Tài xế nhìn hai người ngồi đằng sau, càng nhìn càng cảm thấy lạ, bầu không khí giữa hai người này sao cứ cứ... haiz thật khó giải thích. Anh ta vô thức liếc nhìn Trình trợ lý ngồi bên cạnh bằng ánh mắt nghi ngờ, tình huống gì thế này? Trình Phong giả đò ngó lơ không ừ hứ lấy một tiếng, dùng ánh mắt trả lời anh ta, anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Dù sao kể từ khi Ninh Tịch tiểu thư bị thương được cứu về, bầu không khí giữa hai người đó đã lạ lạ rồi, cậu ta còn nghi ngờ có khả năng là "trong hoạn nạn thấy chân tình" rồi ấy chứ. Nhưng mà, rốt cuộc có đúng thế hay không thì vẫn cần phải quan sát... Dù sao thì lúc ở nước ngoài, hai người đó đóng giả làm vợ chồng, ai biết được rốt cuộc bầu không khí mập mờ cùng những biểu hiện ân ái đó của hai người là giả hay là thật. Trình Phong đang nghĩ vẩn vơ như vậy thì ngồi ở ghế sau, Lục Đình Kiêu đột ngột nghiêng người sang bên cạnh hôn Ninh Tịch… Tài xế đang lái xe nhìn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu thì trượt tay một cái, suýt chút nữa thì làm cái vô lăng gãy đôi. Ông chủ! Tôi đang lái xe mà! Ngài đừng có đột ngột hù người ta thế chứ! Trình Phong giờ thì mắt trợn tròn mồm há hốc, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Hay lắm, giờ không cần quan sát thêm nữa rồi… Thế này thì chuyện ở bên nhau là "ván đã đóng thuyền" rồi còn gì! Với tính cách của Boss nếu như không phải trong trường hợp đối phương đã xiêu lòng thì sẽ không bao giờ có những hành vi tùy tiện như này. Trời ạ! Cậu có nhìn nhầm không? Có phải đang nằm mơ không đấy? Boss cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi a a a a...! Ở ghế sau, Ninh Tịch bị người ta hôn bất ngờ, cũng sững sờ chẳng kém gì anh tài xế và Trình Phong, vội đẩy Lục Đình Kiêu ra, cho dù cô có bình tĩnh thế nào đi nữa thì lúc này gương mặt cũng không kìm được mà đỏ lên: "Này, anh làm gì thế! Đang giữa ban ngày ban mặt đấy nhé!" Quan trọng nhất là, đằng trước còn có người nữa mà!!! Lục Đình Kiêu nhìn cô, dáng vẻ bình tĩnh thong dong nói: "Vừa nãy em rất đáng yêu nên nhất thời không kiềm chế được." Ninh Tịch: "…." Đệt, thế lại là lỗi của cô à? Cô chỉ nói mỗi một câu muốn dọa chết Lục Cảnh Lễ thôi mà? Rốt cuộc đáng yêu ở đâu chứ, có chỗ nào mà khiến anh không kiềm chế được? Thế mà cũng có thể khiến anh hứng thú à? Thật đúng là… hoàn toàn không theo được suy nghĩ của Đại ma vương…
Bình luận facebook