-
Chương 720
Đáng chết! Sao người này lại phát hiện được? Lúc nãy cô chỉ dùng một chân đạp tên kia có được hay không hả? Chẳng lẽ anh ấy có thấu thị hay sao? Không được không được! Sớm biết vậy thì lúc nãy phải xử lý cái chân trước mới phải, bây giờ thì lưu lại chứng cứ phạm tội rồi... "Cái đó... cái đó... Ai ui! Ơ, sao tự dưng vết thương lại chảy máu thế nhỉ! Em cũng không biết đấy! Rõ ràng hôm nay em rất cẩn thận không hề đụng đến nó mà! Đánh người cũng chỉ dùng một chân thôi, chẳng lẽ là do lúc trước trượt chân vì tuyết trơn nhỉ?" Ninh Tịch quyết định giả ngu. Nhưng mà nhìn vẻ mặt Lục Đình Kiêu thì đã rõ, anh ấy chắc chắc đã biết rồi... Vì vậy Ninh Tịch cũng thôi không cố giãy dụa nữa: "Em sai rồi~!" Lục Đình Kiêu nhìn máu tươi đỏ chót thấm trên lớp băng vải thì lông mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi: "Hộp cứu thương đâu?' Ninh Tịch không dám thở mạnh, ngập ngừng nói: "Trong ngăn kéo." Lục Đình Kiêu đứng dậy, lôi hòm cứu thương từ ngăn kéo ra rồi cẩn thận gỡ lớp băng gạc ra, quả nhiên vết thương bị nứt ra rồi. Mặc dù lúc đạp Ninh Tịch chỉ dùng một chân nhưng điều đó không có nghĩa là cái chân còn lại không phải chịu lực. Trái lại sức đạp của chân kia càng lớn bao nhiêu thì cái chân trụ càng chịu lực nhiều bấy nhiêu. Vì để giữ thăng bằng ổn định thì cái chân trụ phải căng hết các cơ thịt ra, vậy nên dưới tình huống như vậy thì có dùng đầu gối nghĩ cũng biết vết thương sẽ bị nứt ra. Lúc nãy Lục Đình Kiêu nhìn cô đạp người xong thì vẻ mặt vẫn vui sướng như thường thì còn tưởng không có chuyện gì. Cộng thêm việc chẳng thể vén váy lên kiểm tra giữa chốn đông người cho nên chỉ có thể chờ đến khi về nhà mới ra tay. Kết quả, đúng y như anh đã đoán, vết thương đã bị nứt ra! Lúc này Ninh Tịch dè dặt túm cái váy xòe lại để tránh bị lộ sạch. Bên dưới cô đi một đôi tất đùi màu trắng viền hoa xinh đẹp. Màu máu đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng như tuyết, hình ảnh này bỗng dưng có một loại cám dỗ khó nói nên lời... "Ui.." Lúc thuốc sát trùng chạm phải vết thương, Ninh Tịch đau đến giật mình một cái. Nhưng vẫn cứng rắn chịu đựng không dám lên hé một tiếng, ai mà dám lên tiếng hả! Lục Đình Kiêu mặc dù không nói gì nhưng động tác rõ ràng dịu dàng hơn trước nhiều, ngón tay vô tình chạm đến da thịt của cô, sống lưng có mấy phần cứng ngắc. Sau khi bôi thuốc xong, Lục Đình Kiêu thở nhẹ một cái, chuẩn bị băng gạc băng cái chân của Ninh Tịch lại: "Nâng chân lên một chút." "Dạ." Ninh Tịch ngoan ngoãn phối hợp nâng chân lên lộ ra chỗ bắp đùi. Lục Đình Kiêu cẩn thận vòng từng vòng băng gạc lại, vẻ mặt lạnh lùng từ đầu tới cuối. Ninh Tịch có chút sợ hãi, yếu ớt chọc chọc vào người Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân, anh đang nghĩ gì thế? Đừng không nói lời nào mà..." Lục Đình Kiêu thu dọn thuốc vào hòm liền liếc cô một cái, vẻ mặt không chút thay đổi nói: "Nghĩ xem có nên làm gãy luôn cái chân còn lại của em không, như thế có lẽ vết thương còn mau lành hơn." Ninh Tịch sững sờ, vẻ mặt đưa đám nói: "Em thấy ý này của anh không tốt lắm... quá độc ác..." Không hổ là chủ ý được Đại ma vương nghĩ ra... Tiểu Bảo thay đồ xong cũng chạy ra. Ninh Tịch lập tức ôm bánh bao nhỏ kể khổ: "Bánh bao ơi! Mẹ bị ba ba con mắng!" Tiểu Bảo vừa nghe thế thì nghiêm mặt nhìn về phía Lục Đình Kiêu. Lục Đình Kiêu: "Hôm nay lúc đánh nhau cô ấy bị thương." Tiểu Bảo lập tức đem khuôn mặt nghiêm túc quay về phía Ninh Tịch. Ninh Tịch ỉu xìu: "Được rồi... mẹ sai rồi~!" Tiểu Bảo cúi đầu, nhóc thấy mình cũng sai. Nhóc con lần đầu tiên trong đời biết được... hóa ra, đôi khi cũng không thể nghe lời mẹ... Lục Đình Kiêu nhìn vẻ mặt của con trai cũng biết được nhóc đang tự trách về hành động của mình ngày hôm nay. Đúng là chuyện hiếm thấy.