Hôm nay là ngày tuyết đầu mùa, không ăn lẩu thì quá có lỗi. Chỉ tiếc là chân của cô đang bị thương nên không thể ăn cay, vì vậy chỉ có thể làm một nồi nước "luộc thịt" thanh đạm. Hơn nữa, từ khâu rửa rau cho đến làm nước lẩu đều do Lục Đình Kiêu đích thân làm. Ninh Tịch chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi một chỗ không dám đụng đậy giống y như một học sinh tiểu học đang ăn ăn hối lỗi cùng với vẻ mặt khắc rõ "lần sau tuyệt đối không tái phạm" đầy thành khẩn, nhưng mà Lục Đình Kiêu này đâu dễ dụ như vậy. Cô nhóc này mỗi lần phạm lỗi đều vô cùng lưu loát mà tỏ ra ăn năn hối hận, ngoan ngoãn đàng hoàng, nhưng mà lần sau thì... ngựa vẫn quen đường cũ! "Đúng rồi Tiểu Bảo, cô có tìm cho con một sư phụ dạy đánh nhau... a nhầm, là dạy võ công, có được không?" Thừa lúc ăn cơm, Ninh Tịch hỏi ý kiến của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nghiêng đầu tỏ ý, võ công là ý gì hả? "Đúng thế đúng thế! Như thế nếu sau này có ai bắt nạt con thì con có thể tự bảo vệ được mình, lại có thể bảo vệ được cô đó nha!" Ninh Tịch giải thích. Nghe được câu cuối cùng, Tiểu Bảo mạnh mẽ gật đầu một cái. "Ngoan quá đi!" Ninh Tịch vui vẻ xoa đầu Tiểu Bảo một cái: "Nhưng mà luyện võ sẽ rất khổ rất mệt đó, hơn nữa lại còn không thể ngừng giữa chừng đâu!" Tiểu Bảo thành thật gật đầu thêm cái nữa. Nhóc không sợ khổ! Lấy được sự đồng ý của Tiểu Bảo, Ninh Tịch nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Vậy chờ em rảnh thì em tìm Đường Lãng một chút được không?" "Được." Vì vậy chuyện này coi như đã quyết xong. May mà khoảng thời gian gần đây Tiểu Bảo được Ninh Tịch chăm cho khỏe hơn nhiều, nếu không cô cũng không nỡ để Tiểu Bảo đi chịu tội như này. Nhưng mà vì tương lai của Tiểu Bảo, vẫn phải nhẫn tâm một chút. ... Sau bữa cơm tối, mặc dù rất không muốn nhưng Ninh Tịch vẫn phải để Lục Đình Kiêu mang Tiểu Bảo về nhà. Bởi vì gần đây công việc của cô ngày càng bận rộn, sáng sớm ngày mai phải qua công ty sớm. Nếu Tiểu Bảo vẫn ở lại đây thì không quá tiện, may mà bây giờ muốn giờ muốn gặp Tiểu Bảo cũng dễ dàng hơn hồi trước nhiều. Nhìn một lớn một nhỏ lên xe, Ninh Tịch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng sói xám cũng đi, thoát được một kiếp rồi. Đang sung sướng thì đột nhiên cửa bên khoang lái bị mở ra. Lục Đình Kiêu xuống xe đi về phía Ninh Tịch. "Hửm, Boss đại nhân sao thế? Quên cái gì sao?" "Ừ." Lục Đình Kiêu gật đầu, sau đó bất ngờ đưa tay ôm lấy eo của cô, cúi người hôn xuống. "Ôi... đau đau đau..." Ninh Tịch oan ức che miệng: "Tại sao lại cắn em?" Lục Đình Kiêu dùng ngón tay di di trên môi của cô, ánh mắt âm trầm: "Đây là trừng phạt." Ninh Tịch: "..." Đệt! Biết ngay là không dễ dàng thoát được rồi mà... Ninh Tịch híp mắt lại, kéo cổ Lục Đình Kiêu xuống rồi chủ động hôn lên trước ánh mắt kinh ngạc của anh, cô nhẹ giọng nói: "Nếu đây là trừng phạt thì chẳng phải anh đang ép em càng phạm tội sao?" Vừa dứt lời, Lục Đình Kiêu chỉ thấy một ngọn lửa bốc lên từ bụng dưới rồi lan ra toàn thân. Cánh tay siết chặt lấy eo của Ninh Tịch, hận không thể đem cô kéo nhập vào xương máu của mình, giọng điệu nguy hiểm nói: "Đừng có đùa với lửa." Ninh Tịch đánh hơi thấy mùi nguy hiểm lập tức vèo một phát lui về sau mấy bước. Bộ dáng như vừa rồi cô không có làm gì hết vung vung cánh tay nhỏ nhắn: "Khụ, đùa thôi mà! Em không dám đâu, anh đi nhanh đi! Đừng để Tiểu Bảo chờ lâu!" "Ninh Tịch, em mau khỏe lên đi." Lục Đình Kiêu nhìn chằm chằm vào cô, để lại câu nói này rồi mới rời đi. Ninh Tịch nhìn bóng chiếc xe màu đen dần mất hút, cô cảm thấy cái câu cuối cùng của Đại ma vương... ừm.. cứ là lạ chỗ nào đó thì phải? Không hiểu sao cứ có cảm giác sắp bị ăn sạch...
Bình luận facebook