Lấy được câu trả lời từ miệng Lục Đình Kiêu, tất cả mọi người trong trường đua đều ngốc luôn. Thật sự là bạn gái của Lục Đình Kiêu! Mấy chục năm Lục Đình Kiêu sống như khổ hạnh cao tăng, lạnh lùng vô tình không gần nữ sắc, đã bao lần bọn họ thảo luận xem rốt cuộc kiểu con gái nào mới có thể giải quyết Lục Đình Kiêu. Dịu dàng hiền tuệ, hay là cao quý lạnh lùng? Đoan trang hào phóng, hay là nhu tình như nước? Thậm chí họ còn nghĩ tới kiểu nữ cường trong thương giới như Lục Đình Kiêu nữa cơ... Nghĩ tới vô số loại khả năng nhưng vạn vạn không ngờ tới... kiểu người Lục Đình Kiêu coi trọng lại là một Tiểu Bạch Thỏ ngốc ngốc đáng yêu! Một động vật nhỏ mềm mại, ngoan ngoãn dính trên người một người lạnh lùng ngạo mạn như Lục Đình Kiêu. Mặc dù, sự kết hợp này vô cùng quỷ dị nhưng mà bọn họ phát hiện khi bên cạnh Lục Đình Kiêu có thêm cô bé này thì hơi thở lạnh lùng trên người anh cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Nhất là khi ánh mắt Lục Đình Kiêu nhìn cô, nói là băng mùa đông tan thành nước mùa xuân cũng không quá... Đơn giản chỉ là một thời khắc kì tích! "Đúng là sống lâu mới thấy nha! Không ngờ tôi còn sống được tới ngày trông thấy bạn gái của Lục Đình Kiêu trông như thế nào! Loại hình như thế này... đúng là một lời khó nói hết!" "Chẳng phải thế à! Đánh chết tôi cũng không tin Lục Đình Kiêu lại thích kiểu con gái thế này!" "Tức chết tôi!!! Cứ tưởng Lục Đình Kiêu thích loại hình giống anh ấy, ít nhất cũng phải chín chắn đoan trang chứ, hại tôi còn giả vờ kiêu ngạo trước mặt anh ấy! Kết quả... anh lấy lại thích Tiểu Bạch Thỏ nhu nhược thế kia hu hu hu!" "Rốt cuộc Lục Đình Kiêu nghĩ cái gì vậy? Hai người họ chẳng xứng đôi chút nào? Loại con gái này vừa nhìn đã biết cô ta chỉ biết làm nũng thôi, chẳng có lấy một chút nội hàm nào!" "Haiz, mấy người đàn bà các cô thì biết cái gì? Kiểu con gái này mới có thể kích thích ý chí muốn bảo vệ của đàn ông! Lục Đình Kiêu có lạnh lùng thế nào đi chăng nữa cũng là đàn ông bình thường mà thôi!" "Gì chứ! Lục Đình Kiêu còn lâu mới là đàn ông bình thường!" ... Trong tiếng kêu rên của đám con gái cùng tiếng nghị luận của đám con trai, Mạc Lăng thiên vác cái mặt đen như đít nồi đi về phía hai người họ: "Đậu má! Lục Đình Kiêu, chẳng phải chú bảo hôm nay không đến sao?" Lục Đình Kiêu: "Ngoài ý muốn." Khóe miệng Mạc Lăng Thiên giật giật, ai mà biết chỗ hội độc thân của họ tụ họp lại là chỗ Lục Đình Kiêu hẹn hò chứ, chẳng lẽ trời cao đã định sẵn là bọn họ không thoát được sự ngược đãi này. "Này, trước đây tôi đã từng cho rằng, bất kì ai phản bội cũng được nhưng chú thì không! Lục Đình Kiêu, chú làm anh quá thất vọng!" Mạc Lăng Thiên đau lòng ôm đầu nói. Ninh Tịch đứng một bên có chút câm nín, nói như thế chẳng phải nguyền rủa Lục Đình Kiêu phải độc thân cả đời sao? Có điều, chuyện Lục Đình Kiêu tìm được người yêu trước đối với đám người này mà nói cũng đủ khiếp sợ đi... "Nếu trùng hợp gặp nhau thế này vậy cùng nhau chơi đi chứ hả?" Mạc Lăng Thiên mời. Quan Tử Dao đứng một bên cũng nói: "Lâu rồi không đua ngựa với nhau, đấu một trận chứ?" "Đúng đúng đúng, đấu đi!" Mặc Lăng Thiên nhao nhao lên. Lục Đình Kiêu liếc nhìn cô gái trong lòng: "Mấy người cứ chơi đi, cô ấy không dám cưỡi ngựa một mình." Đầu Mạc Lăng Thiên đầy hắc tuyến: "Chú đủ rồi nha, cho cẩu độc thân một con đường sống đi..." Sắc mặt của Quan Tử Dao hơi cứng lại, ánh mắt áp bức lại nhìn sang Ninh Tịch đang tỏ vẻ không hiểu gì bên cạnh. Ninh Tịch lặng lẽ khóc thầm, cái gì mà không dám cưỡi ngựa một mình chứ! Đại ma vương rõ ràng là không yên tâm sợ cô chơi đến điên luôn nên mới đích thân giám sát cô thôi!
Bình luận facebook