Ninh Tịch biết Tần Sênh Nguyệt vì Nghiêm Quân Hạo nên mới rời khỏi sàn diễn quốc tế để ở lại Đế Đô. Theo phương diện nào đó mà nói, Tần Sênh Nguyệt cũng rất giống với cô năm đó, buông tha cho giấc mộng đóng phim vì Tô Diễn. Đây cũng chính là nguyên nhân cô không nhịn được mà muốn ra tay giúp cô ấy! Chỉ là, Tần Sênh Nguyệt lại chọn một con đường hoàn toàn khác… Tuy quá trình tự mình tìm lại những thứ quý giá kia, tìm lại chính mình rất gian nan nhưng cô ấy lại không hề hối hận. ... Lục trạch. "Ô kìa, con bé này, bình thường học tập làm việc bận rộn như thế mà không ngờ lại còn biết nấu nướng!" Nhan Như Ý kinh ngạc nhìn mấy món ăn mà Quan Tử Dao tự làm ở trên bàn. Hôm nay trong nhà không có ai, bà liền gọi Quan Tử Dao tới, muốn tâm sự với con bé để hiểu rõ thêm tình hình những năm qua con bé ở nước ngoài thế nào. Kết quả là con bé không chỉ có ăn nói, cử chỉ ưu nhã hào phóng, học rộng biết nhiều mà còn biết cả nấu nướng. Tuy chỉ là mấy món ăn nhà thường ngày mà thôi nhưng như thế cũng đã là hiếm có lắm rồi. Quan Tử Dao nghe vậy liền thẹn thùng: "Lúc học ở nước ngoài con ở một mình, con học được từ lúc đó, có điều không phải quá ngon lắm đâu, dì đừng ghét bỏ nha." "Xem con kìa, con đã rất tốt rồi, mấy cô gái bây giờ ấy à, đa số đều là tay không dính nước, con học hành bận rộn như thế còn làm được thế này. Tư tưởng của dì hơi truyền thống, dì cảm thấy cho dù nhà mình không cần ngày nào cũng tự xuống bếp, nhưng mình tự nấu thì đương nhiên vẫn là có ý nghĩa hơn." "Dì nói đúng ạ." Nhan Như Ý nấu ăn cũng rất ngon nên vẫn rất coi trọng tiêu chuẩn nấu ăn của con dâu. Vốn cho rằng Quan Tử Dao là tiểu thư thiên kim được chiều chuộng từ bé, lại thêm thành tích ưu tú, bình thường lại bận rộn như thế nên chắc không biết nấu ăn, không ngờ lại còn biết nấu mấy món thế này, quả là niềm vui bất ngờ. "Đúng rồi, Tử Dao này, món canh xương củ từ này của con không tồi, đợi lát nữa dì mang qua cho Đình Kiêu, hay là con đi cùng dì đi?" Nhan Như Ý thừa cơ đề nghị. Quan Tử Dao nghe vậy thì sắc mặt hơi khó xử nói: "Con xin lỗi dì, giờ con còn có một bản kế hoạch phải hoàn thành, không thể đi được ạ." Nếu như đi cùng Nhan Như Ý tới đó thì đương nhiên sẽ có cơ hội tiếp cận Lục Đình Kiêu, nhưng lại khó tránh khỏi bị anh ghét bỏ vì lợi dụng mẹ anh. Cô ta đương nhiên không thể khiến Lục Đình Kiêu chán ghét được. Lại nói bây giờ Lục Đình Kiêu đang có bạn gái, nếu cô ta thể hiện ân cần quá thì cũng không hay lắm, như thế này với Nhan Như Ý là đã đủ rồi. Nhan Như Ý thấy cô ta không nóng vội, biết tiến biết lùi thì trong lòng lại càng hài lòng hơn: "Được rồi, hôm nào có cơ hội thì tới chơi." "Được ạ, thưa dì." Quan Tử Dao lễ phép đáp lời. Bạch Kim Đế Cung. Trong nhà ăn, Lục Cảnh Lễ nhìn cả bàn ăn đầy thức ăn, nước miếng chảy tong tỏng, cả tròng mắt cũng sắp rơi ra rồi. "Tiểu Tịch Tịch, cô điên rồi à! Cô làm cả một bàn cỗ thật đấy à!!!" Ninh Tịch chống nạnh, vui vẻ hừ một tiếng: "Không được à? Hôm nay tâm trạng của chị đây tốt! Cam tâm tình nguyện!" Lục Cảnh Lễ vui sướng đưa tay nhón một miếng sườn xào chua ngọt mà mình thích nhất: "Xem ra sự việc rất thuận lợi nhỉ? Tần Sênh Nguyệt đã đồng ý rồi à?" "Không chỉ đồng ý mà còn bằng lòng mặc ba bộ nữa! Sáng trưa tối mặc hết! Đúng rồi, cô ấy còn cho tôi một người, là cấp dưới của cô ấy…" Còn chưa dứt lời thì một giây sau đã có tiếng mách lẻo quen thuộc to tướng của Lục Cảnh Lễ…
Bình luận facebook