Annie vừa nghe liền nổi giận: "Hắn..." "Cuộc sống riêng của người này quá loạn rồi! Thậm chí ngay cả mẹ của con trai mình là ai cũng không biết..." Cân nhắc đến việc Tiểu Bảo vẫn đang ngồi đây, Annie cố gắng đè giọng lầu bầu. Ninh Tịch biết cô nhóc này đang nói cái gì nhưng cũng không để ý: "Chuyện không phải như em nghĩ đâu, trong chuyện này mà nói thì anh ấy cũng là người bị hại." Nhưng mà Annie nghe thế lại càng xem thường, cô cảm thấy Ninh Tịch nhất định đang bị đối phương lừa... Haiz, bảo bối đáng yêu thế này sao lại có một người cha đáng sợ đến vậy chứ? Annie thật khó có thể tưởng tượng cuộc sống của anh Tịch với bảo bối nhỏ này dưới sự thống trị tàn bạo của Lục Đình Kiêu, cuộc sống như thế có khác nào sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng chứ. Ninh Tịch bất lực đỡ trán thở dài, cô nhóc này lại đang tưởng tượng ra cái gì nữa đây? Không biết có phải tên kia lại tuyên truyền mấy cái linh ta linh tinh không nữa, nếu không tại sao Annie cứ một mực tỏ vẻ lo cô bị hành hạ chứ? Hai người đang nói chuyện phiếm thì cánh cửa thư phòng sau lưng đột nhiên mở ra, Lục Đình Kiêu cũng bước từ trong đó ra. Ninh Tịch nghe tiếng liền nghiêng đầu qua hỏi: "Lục Đình Kiêu, anh xong việc rồi à? Có làm ồn đến anh không?" Ai? Ai! Lục Đình Kiêu? Annie lập tức bắn mắt nhìn về phía thư phòng. Sau đó thì liền lập tức thấy một người đàn ông vóc dáng thật cao mặc đồ ngủ đôi với Ninh Tịch nhưng là màu xanh da trời đang đứng trước cửa. Anh ta đeo một cặp mắt kính, trong tay cầm một ly cafe nhìn rất thoải mái nhàn hạ. Chẳng qua chỉ là bộ dạng đứng ở cửa thôi mà trông cứ như đang tạo hình chụp ảnh cho mấy tạp chí thời trang vậy. Quan trọng nhất là người đàn ông này hoàn toàn không có chút tàn bạo hay ác độc như trong truyền thuyết cả. Người này trông giống như bất kỳ một ông chồng nào đó tan làm xong về nhà, chứ không phải yêu ma quỷ quái gì hết. Chỉ là một người đàn ông bình thường, chẳng qua là nhìn đẹp trai hơn mà thôi. "Vị này là?" Lục Đình Kiêu nhìn về phía Annie. Ninh Tịch đi tới khoác tay Lục Đình Kiêu rồi kéo anh qua giới thiệu: "Đây là bạn tốt em quen lúc ở nước M tên là Annie! Annie, đây chính là bạn trai của anh, Lục Đình Kiêu" "Xin chào." Lục Đình Kiêu hơi gật đầu, mặc dù thái độ không thể nói là nhiệt tình nhưng cũng đủ lịch sự. "Xin... xin chào..." Trong ấn tượng của Annie thì Lục Đình Kiêu là một bạo quân tàn ác, thậm chí còn là quái vật nữa. Cho nên trong lúc nhất thời hoàn toàn không cách nào đem Lục Đình Kiêu "loài người" với Lục Đình Kiêu "quái vật" nhập chung một chỗ. Lục Đình Kiêu liếc nhìn cậu con trai đang gà gật buồn ngủ, liền bước tới bế nhóc lên: "Hình như Tiểu Bảo mệt rồi, để anh đưa nó đi ngủ, hai người cứ trò chuyện đi." Biết hai chị em đã lâu không gặp nên chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói, thế nên Lục Đình Kiêu rất săn sóc mà chừa lại không gian cho hai người. Bánh bao nhỏ tựa hồ có chút không vui, nhóc gác đầu lên bả vai Lục Đình Kiêu rồi chìa hai cái tay ngắn ngủn về phía Ninh Tịch, con không muốn đi ngủ~! Bàn tay to lớn của Lục Đình Kiêu xoa xoa đầu con trai: "Đã muộn rồi, không cho phép con tùy hứng nữa, mẹ con với cô Annie đã lâu không gặp nên muốn nói chuyện thêm một lúc." Bánh bao nhỏ chỉ có thể nghe lời gật đầu một cái, cái miệng nhỏ ngáp dài rồi nằm trên bả vai ba Kiêu. Mẹ con với cô Annie... nói tự nhiên thật đó, cả thái độ dịu dàng từ ái với con trai nữa... Annie cơ hồ là nhìn đến ngây người, Lục Đình Kiêu này với Lục Đình Kiêu mà cô tìm hiểu được hoàn toàn là hai người khác nhau! Rốt cuộc đã sai ở chỗ nào?
Bình luận facebook