Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 308
Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe, hàng lông mi run run, giống như rất muốn tiếp nhận sự thật đáng buồn này.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười chán nản, cô nói: "Trái lại, động tác này cô làm rất nhanh, thì ra tất cả thật sự đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đi lên nói cho tôi biết, sau đó dẫn tôi đi gặp anh ta, đúng không?"
Từng chữ như kim châm đâm vào trong lòng của Nam Cung Dạ Hi, cô ta không khóc được, nhưng rất khó chịu, giống như đứng trong đống lửa ngồi trên đống than.
Dụ Thiên Tuyết khe khẽ cười, một thân váy trắng, khuôn mặt trắng mịn nõn nà, giống như là thiên sứ rơi xuống nhân gian.
Cô nhẹ nhàng ngồi thẳng lưng, đón ánh mặt trời ngoài cửa sổ xe chiếu vào, nhẹ giọng nói: "Dạ Hi, có đôi khi tôi cảm thấy cô thực sự rất đơn thuần, nhưng đơn thuần đến mức ngu ngốc, cô có nghĩ tới chúng ta chuyến đi này sẽ xảy ra chuyện gì hay không? Có lẽ chúng ta có thể cứu được Thiên Nhu cùng Y Y, bọn họ cũng sẽ không sao, bởi vì đối với Trình Dĩ Sênh mà nói, bọn họ không có bao nhiêu giá trị. . . . . . . . . . . . Vậy còn tôi thì sao đây?"
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như tinh linh thanh khiết trắng trong, ánh nắng như đang khiêu vũ trên hàng lông mi cong dài của cô.
". . . . . . Cô có nghĩ tới tôi sẽ ra sao hay không? ?"
Tay chân của Nam Cung Dạ Hi lạnh như băng, ngồi ở ghế sau, hô hấp khó khăn, ngay cả ánh mắt cũng không biết nên nhìn nơi đâu.
Dụ Thiên Tuyết khe khẽ cười rộ lên.
"Cô không biết, vậy để tôi nói cho cô biết. . . . . . . Trình Dĩ Sênh cần tôi để làm gì, tôi rất rõ ràng, tôi vô cùng rõ ràng, cô nhìn bên ngoài đi, hiện tại trời vừa nắng lên, thật đẹp, nhưng cô có nghĩ qua hôm nay sẽ như thế nào chưa? Chờ cô cứu Y Y về, cả nhà các người đoàn tụ, thời điểm cô cùng anh trai và con gái hưởng thụ niềm vui sum họp bên cạnh ba của cô, cô có nghĩ tới. . . . . . Tôi đang ở nơi nào hay không? ?"
"Hôn kỳ của tôi với anh cô cũng sắp đến. . . . . . Một tuần lễ, anh ấy nói nhiều lắm là còn một tuần lễ nữa chúng tôi sẽ kết hôn. . . . . . Tôi chưa bao giờ có cảm giác mình cách hạnh phúc gần như vậy. . . . . ." Nước mắt trong suốt giống như hơi nước từ từ dâng lên, cô khe khẽ cười, trên khuôn mặt mang theo sự hạnh phúc, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không dám nghĩ tới qua hôm nay tôi sẽ ra sao, tôi phải đối mặt với anh cô như thế nào, cả đời này tôi không còn tư cách đứng ở bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy dắt tay con của chúng tôi. . . . . ."
"Dạ Hi. . . . . ." Dụ Thiên Tuyết nghiêng mặt nhìn cô ta, giọng hơi khàn khàn, ánh mắt vẫn trong suốt như cũ: "Trong mắt cô, sinh mạng và hạnh phúc người khác rốt cuộc là cái gì? Cô nói cho tôi biết đi, hay chẳng là cái gì cả? . . . . . . Cô cũng có con, Y Y là gọi Kình Hiên là cậu, nếu như con bé gặp chuyện không may, Kình Hiên có liều mạng cũng sẽ cứu nó. . . . . . Nhưng cô thì sao? Thời điểm Trình Dĩ Sênh bày ra thế cục ở Đài Bắc để bắt cóc Tiểu Ảnh thì cô đang làm gì ở đây? Thời điểm một đứa nhỏ năm tuổi bò qua xác chết để chạy trốn thì cô đang làm gì? Thằng bé là con trai của anh cô, nó gọi cô là cô đó! Bởi vì chuyện này mà Kình Hiên trúng đạn suýt chết, cô là em gái của anh ấy, thế nhưng hiện giờ lại chuyển toàn bộ gia sản cho tên cầm thú thiếu chút nữa hại chết anh cô, cho anh ta đường lui, cho anh ta phụ nữ, tạo cơ hội cho anh ta cao bay xa chạy! . . . . . . Rốt cuộc thì lương tâm của cô có màu gì?"
Sắc mặt cô tái nhợt, giọng nói phát run, mấy ngón tay nhỏ yếu dùng sức hung hăng bấu vào ghế da đang ngồi.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Ngồi ở bên cạnh, trái tim Nam Cung Dạ Hi giống như đang bị lăng trì, nước mắt rớt xuống, cô ta khóc, khóc vì sự ích kỷ và cuộc hôn nhân đáng buồn của mình, tuy nhiên cô ta không có cách nào mở miệng kêu tài xế taxi dừng lại, không có cách nào nói là bọn họ không đi nữa! Không thỏa hiệp nữa!
Cô ta không có biện pháp. . . . . . Cô ta cần con gái của mình. . . . . .
Nói xong, Dụ Thiên Tuyết cảm thấy mệt mỏi, không bao giờ muốn nói cái gì nữa, cô lẳng lặng tựa vào ghế sau nghỉ ngơi.
Nhắm mắt lại, lông mi ướt đẫm, vô cùng chua xót, cô giơ tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, tràn đầy trong đầu đều là bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên, cô rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ, người đàn ông có thể cho cô cảm giác an toàn và sự lệ thuộc, người đàn ông mà cô cực kỳ yêu.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
*****
Không biết xe chạy tiếp bao lâu.
Đường Tây Giao càng lúc càng vắng vẻ, nếu như đứng nhìn từ tòa nhà cao nhất thành phố thì chỉ có thể nhìn thấy đường sá quanh co, bên đường có mấy trạm xăng dầu cùng với vài quán ăn, là một địa phương hoang vu mà an tĩnh.
Họ đến một tòa nhà bỏ hoang hai tầng lầu.
Tường rào sụp đổ, nhà cũng không lớn, bố cục gọn gàng, chẳng qua cửa sổ đã bị vỡ, phủ một lớp bụi rất dầy.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Nhưng ổ khóa trên cửa nhà là mới.
Họ xuống xe cách nơi đó hơn 100m, tài xế taxi đã lái xe đi rất xa, Dụ Thiên Tuyết nhìn về phương hướng taxi chạy, giống như muốn nhìn cái gì đó.
"Y Y! Y Y, mẹ đến rồi!" Nam Cung Dạ Hi chạy tới căn nhà bỏ hoang kia.
Dụ Thiên Tuyết không đi nhanh như vậy, chỉ vừa đi vừa nhìn hoàn cảnh chung quanh, trống trải mà không có gì cả, chỉ có vài ngã rẽ để ra khỏi con đường này.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy? Người đâu! !" Nam Cung Dạ Hi chạy đến trước cửa, nhìn khóa cửa mới tinh, nghẹn ngào: "Anh ta nói với tôi là ở nơi đây! Anh ta và Y Y ở chỗ này!"
Trái tim của Dụ Thiên Tuyết như bị bóp chặt, cô nhớ đến tấm hình chụp Thiên Nhu, em gái cô chưa từng gặp qua chuyện đáng sợ như thế này, con bé được bảo hộ quá tốt, nhất định là con bé bị dọa sợ. . . . . . Thân ảnh mảnh khảnh chạy ra đằng sau tìm, phía sau là một mảnh sân bỏ hoang mọc đầy cỏ dại, căn bản là không có gì cả.
"Sao có thể. . . . . . Sao lại không có. . . . . . Cô xác định địa chỉ anh ta nói là nơi này sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, mở miệng hỏi cô ta.
"Không có sai! Anh ta nói cho tôi biết, sáng sớm hôm nay trước mười giờ nhất định phải đến, không thì sẽ giết con tin, tôi đã đến! !" Nam Cung Dạ Hi run rẩy, nghẹn ngào kêu to, lấy điện thoại di động ra: "Cô xem!Cô nhìn đi, rõ ràng chưa đến 10 giờ! Anh ta nói với tôi là nơi này mà!"
Giống như nhịp trống dồn dập mãnh liệt gõ ở trong lòng của hai người, Nam Cung Dạ Hi hoàn toàn mất khống chế, khóc ra thành tiếng, chạy lên đẩy cửa gọi to "Y Y".
Dụ Thiên Tuyết cũng nắm chặt tay thành quyền, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong lòng đau đớn như tê liệt, sự hoảng hốt hành hạ cô gần như muốn hít thở không thông.
Mà lúc này, từ đàng xa lái tới mấy chiếc xe, tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta ứng phó không kịp!
"Két ——!" Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên.
Nam Cung Kình Hiên bước xuống từ trong xe, gương mặt tuấn tú trắng bệch, đôi mắt thâm thúy lộ ra sự lạnh lùng âm lãnh, đóng cửa xe ‘Rầm!’ một tiếng, sự sốt ruột và đau lòng trong nháy mắt bùng nổ khi nhìn thấy bóng dáng cô, gần như là mất khống chế, anh hối hả đi tới, đột nhiên kéo cổ tay Dụ Thiên Tuyết qua, ôm cô vào lòng! !
Bất thình lình đụng vào một lồng ngực ấm áp, Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, sự căng thẳng tới cực điểm trong lòng cô bỗng nhiên buông lỏng xuống, trong nháy mắt dâng trào nước mắt, cũng giơ tay ôm lấy anh thật chặt. . . . . .
"Anh đến rồi. . . . . ." Cô run giọng nói, nước mắt nóng hổi rơi xuống, vùi sâu thân thể vào lồng ngực anh: "Bọn em tìm được Y Y cùng Thiên Nhu rồi. . . . . . Bọn em mới vừa tìm được. . . . . . Nhưng mà. . . . . ."
Hết chương 308
Nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười chán nản, cô nói: "Trái lại, động tác này cô làm rất nhanh, thì ra tất cả thật sự đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đi lên nói cho tôi biết, sau đó dẫn tôi đi gặp anh ta, đúng không?"
Từng chữ như kim châm đâm vào trong lòng của Nam Cung Dạ Hi, cô ta không khóc được, nhưng rất khó chịu, giống như đứng trong đống lửa ngồi trên đống than.
Dụ Thiên Tuyết khe khẽ cười, một thân váy trắng, khuôn mặt trắng mịn nõn nà, giống như là thiên sứ rơi xuống nhân gian.
Cô nhẹ nhàng ngồi thẳng lưng, đón ánh mặt trời ngoài cửa sổ xe chiếu vào, nhẹ giọng nói: "Dạ Hi, có đôi khi tôi cảm thấy cô thực sự rất đơn thuần, nhưng đơn thuần đến mức ngu ngốc, cô có nghĩ tới chúng ta chuyến đi này sẽ xảy ra chuyện gì hay không? Có lẽ chúng ta có thể cứu được Thiên Nhu cùng Y Y, bọn họ cũng sẽ không sao, bởi vì đối với Trình Dĩ Sênh mà nói, bọn họ không có bao nhiêu giá trị. . . . . . . . . . . . Vậy còn tôi thì sao đây?"
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như tinh linh thanh khiết trắng trong, ánh nắng như đang khiêu vũ trên hàng lông mi cong dài của cô.
". . . . . . Cô có nghĩ tới tôi sẽ ra sao hay không? ?"
Tay chân của Nam Cung Dạ Hi lạnh như băng, ngồi ở ghế sau, hô hấp khó khăn, ngay cả ánh mắt cũng không biết nên nhìn nơi đâu.
Dụ Thiên Tuyết khe khẽ cười rộ lên.
"Cô không biết, vậy để tôi nói cho cô biết. . . . . . . Trình Dĩ Sênh cần tôi để làm gì, tôi rất rõ ràng, tôi vô cùng rõ ràng, cô nhìn bên ngoài đi, hiện tại trời vừa nắng lên, thật đẹp, nhưng cô có nghĩ qua hôm nay sẽ như thế nào chưa? Chờ cô cứu Y Y về, cả nhà các người đoàn tụ, thời điểm cô cùng anh trai và con gái hưởng thụ niềm vui sum họp bên cạnh ba của cô, cô có nghĩ tới. . . . . . Tôi đang ở nơi nào hay không? ?"
"Hôn kỳ của tôi với anh cô cũng sắp đến. . . . . . Một tuần lễ, anh ấy nói nhiều lắm là còn một tuần lễ nữa chúng tôi sẽ kết hôn. . . . . . Tôi chưa bao giờ có cảm giác mình cách hạnh phúc gần như vậy. . . . . ." Nước mắt trong suốt giống như hơi nước từ từ dâng lên, cô khe khẽ cười, trên khuôn mặt mang theo sự hạnh phúc, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không dám nghĩ tới qua hôm nay tôi sẽ ra sao, tôi phải đối mặt với anh cô như thế nào, cả đời này tôi không còn tư cách đứng ở bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy dắt tay con của chúng tôi. . . . . ."
"Dạ Hi. . . . . ." Dụ Thiên Tuyết nghiêng mặt nhìn cô ta, giọng hơi khàn khàn, ánh mắt vẫn trong suốt như cũ: "Trong mắt cô, sinh mạng và hạnh phúc người khác rốt cuộc là cái gì? Cô nói cho tôi biết đi, hay chẳng là cái gì cả? . . . . . . Cô cũng có con, Y Y là gọi Kình Hiên là cậu, nếu như con bé gặp chuyện không may, Kình Hiên có liều mạng cũng sẽ cứu nó. . . . . . Nhưng cô thì sao? Thời điểm Trình Dĩ Sênh bày ra thế cục ở Đài Bắc để bắt cóc Tiểu Ảnh thì cô đang làm gì ở đây? Thời điểm một đứa nhỏ năm tuổi bò qua xác chết để chạy trốn thì cô đang làm gì? Thằng bé là con trai của anh cô, nó gọi cô là cô đó! Bởi vì chuyện này mà Kình Hiên trúng đạn suýt chết, cô là em gái của anh ấy, thế nhưng hiện giờ lại chuyển toàn bộ gia sản cho tên cầm thú thiếu chút nữa hại chết anh cô, cho anh ta đường lui, cho anh ta phụ nữ, tạo cơ hội cho anh ta cao bay xa chạy! . . . . . . Rốt cuộc thì lương tâm của cô có màu gì?"
Sắc mặt cô tái nhợt, giọng nói phát run, mấy ngón tay nhỏ yếu dùng sức hung hăng bấu vào ghế da đang ngồi.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Ngồi ở bên cạnh, trái tim Nam Cung Dạ Hi giống như đang bị lăng trì, nước mắt rớt xuống, cô ta khóc, khóc vì sự ích kỷ và cuộc hôn nhân đáng buồn của mình, tuy nhiên cô ta không có cách nào mở miệng kêu tài xế taxi dừng lại, không có cách nào nói là bọn họ không đi nữa! Không thỏa hiệp nữa!
Cô ta không có biện pháp. . . . . . Cô ta cần con gái của mình. . . . . .
Nói xong, Dụ Thiên Tuyết cảm thấy mệt mỏi, không bao giờ muốn nói cái gì nữa, cô lẳng lặng tựa vào ghế sau nghỉ ngơi.
Nhắm mắt lại, lông mi ướt đẫm, vô cùng chua xót, cô giơ tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, tràn đầy trong đầu đều là bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên, cô rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ, người đàn ông có thể cho cô cảm giác an toàn và sự lệ thuộc, người đàn ông mà cô cực kỳ yêu.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
*****
Không biết xe chạy tiếp bao lâu.
Đường Tây Giao càng lúc càng vắng vẻ, nếu như đứng nhìn từ tòa nhà cao nhất thành phố thì chỉ có thể nhìn thấy đường sá quanh co, bên đường có mấy trạm xăng dầu cùng với vài quán ăn, là một địa phương hoang vu mà an tĩnh.
Họ đến một tòa nhà bỏ hoang hai tầng lầu.
Tường rào sụp đổ, nhà cũng không lớn, bố cục gọn gàng, chẳng qua cửa sổ đã bị vỡ, phủ một lớp bụi rất dầy.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Nhưng ổ khóa trên cửa nhà là mới.
Họ xuống xe cách nơi đó hơn 100m, tài xế taxi đã lái xe đi rất xa, Dụ Thiên Tuyết nhìn về phương hướng taxi chạy, giống như muốn nhìn cái gì đó.
"Y Y! Y Y, mẹ đến rồi!" Nam Cung Dạ Hi chạy tới căn nhà bỏ hoang kia.
Dụ Thiên Tuyết không đi nhanh như vậy, chỉ vừa đi vừa nhìn hoàn cảnh chung quanh, trống trải mà không có gì cả, chỉ có vài ngã rẽ để ra khỏi con đường này.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy? Người đâu! !" Nam Cung Dạ Hi chạy đến trước cửa, nhìn khóa cửa mới tinh, nghẹn ngào: "Anh ta nói với tôi là ở nơi đây! Anh ta và Y Y ở chỗ này!"
Trái tim của Dụ Thiên Tuyết như bị bóp chặt, cô nhớ đến tấm hình chụp Thiên Nhu, em gái cô chưa từng gặp qua chuyện đáng sợ như thế này, con bé được bảo hộ quá tốt, nhất định là con bé bị dọa sợ. . . . . . Thân ảnh mảnh khảnh chạy ra đằng sau tìm, phía sau là một mảnh sân bỏ hoang mọc đầy cỏ dại, căn bản là không có gì cả.
"Sao có thể. . . . . . Sao lại không có. . . . . . Cô xác định địa chỉ anh ta nói là nơi này sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, mở miệng hỏi cô ta.
"Không có sai! Anh ta nói cho tôi biết, sáng sớm hôm nay trước mười giờ nhất định phải đến, không thì sẽ giết con tin, tôi đã đến! !" Nam Cung Dạ Hi run rẩy, nghẹn ngào kêu to, lấy điện thoại di động ra: "Cô xem!Cô nhìn đi, rõ ràng chưa đến 10 giờ! Anh ta nói với tôi là nơi này mà!"
Giống như nhịp trống dồn dập mãnh liệt gõ ở trong lòng của hai người, Nam Cung Dạ Hi hoàn toàn mất khống chế, khóc ra thành tiếng, chạy lên đẩy cửa gọi to "Y Y".
Dụ Thiên Tuyết cũng nắm chặt tay thành quyền, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong lòng đau đớn như tê liệt, sự hoảng hốt hành hạ cô gần như muốn hít thở không thông.
Mà lúc này, từ đàng xa lái tới mấy chiếc xe, tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta ứng phó không kịp!
"Két ——!" Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên.
Nam Cung Kình Hiên bước xuống từ trong xe, gương mặt tuấn tú trắng bệch, đôi mắt thâm thúy lộ ra sự lạnh lùng âm lãnh, đóng cửa xe ‘Rầm!’ một tiếng, sự sốt ruột và đau lòng trong nháy mắt bùng nổ khi nhìn thấy bóng dáng cô, gần như là mất khống chế, anh hối hả đi tới, đột nhiên kéo cổ tay Dụ Thiên Tuyết qua, ôm cô vào lòng! !
Bất thình lình đụng vào một lồng ngực ấm áp, Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, sự căng thẳng tới cực điểm trong lòng cô bỗng nhiên buông lỏng xuống, trong nháy mắt dâng trào nước mắt, cũng giơ tay ôm lấy anh thật chặt. . . . . .
"Anh đến rồi. . . . . ." Cô run giọng nói, nước mắt nóng hổi rơi xuống, vùi sâu thân thể vào lồng ngực anh: "Bọn em tìm được Y Y cùng Thiên Nhu rồi. . . . . . Bọn em mới vừa tìm được. . . . . . Nhưng mà. . . . . ."
Hết chương 308
Bình luận facebook