Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Lấy lý do không hài lòng với nội dung của thỏa thuận ly hôn, Tôn Địch từ chối ký tên ngay lập tức. Đàm Đông Niên bớt chút thời gian cùng cô ấy đàm phán. Sau khi nghe thấy cô ấy tham lam muốn nuốt quá to, anh ta mỉm cười đẩy cửa rời đi.
Tôn Địch không hề vội vàng, cô ấy bổ sung trang điểm lần nữa, hẹn mấy vị phu nhân cùng dạo phố mua sắm. Buổi chiều, một đám người đi đánh mạt chược, vừa xoa bài vừa tán gẫu chuyện trong nhà ngoài ngõ. Tổng giám đốc Trần tặng cho Trần phu nhân một bộ trang sức; tổng giám đốc Ngô tặng Ngô phu nhân một chiếc xe hơi. Hai người so sánh giá tiền, trang sức rõ ràng theo kịp xe hơi cơ chứ. Sắc mặt Ngô phu nhân khó coi, thế là chủ đề câu chuyện lại quấn lên người Tôn Địch. Tôn Địch ung dung cười nhạt: "Anh ấy sao có thể nghĩ đến tặng thứ gì cho tôi! Thật ngưỡng mộ các chị đấy. Anh ấy à, khi nói chuyện yêu đương mới biết lấy lòng người khác như vậy. Tối qua lúc anh ấy nấu cơm trong bếp tôi còn đùa anh ấy, hỏi nhẫn đâu. Ngoài miệng anh đáp "Ai biết"."
Trần phu nhân và Ngô phu nhân đưa mắt nhìn nhau, không còn giữ nổi nụ cười trên mặt.
Nấu cơm trong bếp? Người đàn ông tuyệt chủng của thế kỷ mới. Tôn Địch đúng là đeo lên một tầng hào quang cho Đàm Đông Niên.
Mấy ngày tiếp theo, hành trình của Tôn Địch cứ theo vậy mà sắp xếp. Trước mặt người khác thì phô trương còn sau lưng thì một mình một ngôi nhà trống trải, cách ngày lại ra ngoài ô thăm cha mẹ Đàm. Con dâu còn hiếu thuận hơn cả con trai. Ngày tháng của của Tôn Địch vẫn dễ chịu như xưa nhưng Tôn Hồi lại không tốt vậy.
Đả kích thất tình ảnh hưởng rất lớn đối với Tôn Hồi. Sau chuyện xảy ra, Giang Binh không có bất cứ giải thích nào, chẳng khác gì hạ quyết tâm muốn cắt đứt liên lạc với cô. Tôn Hồi không kể cho bạn cùng phòng biết nguyên nhân. Mấy cô bạn đương nhiên cho rằng Giang Binh phạm phải bệnh chung của đàn ông.
"Qua một thời gian mập mờ, hoàn toàn không còn cảm xúc mới mẻ. Anh ta chắc chắn đã gặp được đối tượng tốt hơn." Phù Hiểu Vi ra vẻ am hiểu.
Tạ Kiều Kiều an ủi Tôn Hồi: "Điểm tốt là may mà mày chưa bị thiệt. Nụ hôn đầu và đêm đầu tiên vẫn còn cả. Sau này có thể tìm được một người tốt hơn. Hắn chỉ là lái xe. Không phải tao coi thường lái xe nhé, nhưng nói thực mày hoàn toàn khác với vòng tròn cuộc sống của hắn. Mày sao lại không có tiền đồ chứ, tốt nghiệp xong, tìm công việc chắc chắn hơn đứt thể diện anh ta. Lòng tự trọng của đàn ông cao thế sao có thể không để ý. Sớm muộn cũng phải chia tay thôi." Cô bạn còn thẹn thùng: "Đâu giống Trương Dương của tao, cán bộ hội sinh viên, trong nhà lại mở công ty, có tiền, có vẻ ngoài."
Tôn Hồi bị đả kích, uể oải nằm bò ra bàn học.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Tôn Hồi, Phù Hiểu Vi biết cô thật sự đau lòng. Lưỡng lự mãi thôi, buổi tối Phù Hiểu Vị cắn răng không tới quán net.
Cô bạn chạy đến siêu thị nhỏ mua bốn lon bia. Lúc kéo mấy cô bạn quay về chỉ thấy Tôn Hồi đứng im không nhúc nhích trên vỉa hè, chỉ vào một quán hàng. Phù Hiểu Vi liếc mắt nhìn, đau khổ gõ trán lại đi qua tiệm đó mua mười tệ cổ vịt và hai mươi tệ lườn vịt cộng thêm một ít mề với đầu vịt. Tạ Kiều Kiều lén khen Tôn Hồi: "Thông minh, Phù Hiểu Vi có tiền nhất, để nó chi là đúng rồi!"
Tôn Hồi tiếp tục ỉu xìu.
Bãi cỏ trong trường học ban ngày quen bị người ta giẫm lên, buổi tối thì ít người tới.
Đối diện là một hồ nước. Mùa hè trong ao nở đầy hoa sen, mùa xuân chỉ có thể trông thấy mặt hồ trơ trọi. Những phiến đá to nhỏ xếp bên bờ. Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy chen lấn giẫm lên hòn đá gần với mặt hồ nhất.
Uống một hớp bia, Tôn Hồi chẹp chẹp miệng lên tiếng: "Cái này vừa khó uống lại chẳng say được."
Phù Hiểu Vi cười cô: "Loại thất tình này của mày không cần uống say!"
Liếc mắt nhìn Tôn Hồi, Phù Hiểu Vi thoáng ngẫm nghĩ rồi bảo: "Mày biết vì sao tao thích chơi game online vậy không? Gần như ngày nào cũng phải đi, còn nhất định phải tới con phố đó, trong khi rõ ràng bên cạnh trường học cũng có quán net!"
Tôn Hồi hơi ngẩn người, quyết định nói dối: "Tao không biết!"
Phù Hiểu Vi cười: "Tao cho mày biết một bí mật, mày đừng nói với Kiều Kiều và Duy Duy nhé!"
Khởi nguồn của bí mật này là từ hai năm rưỡi trước, khi đó Phù Hiểu Vi mê mẩn game online, kết bọn với một gã tên Chu Tùng Dật. Hai người trước "kết hôn", sau yêu đương. Một thời gian điện thoại qua lại chuyện trò thì bắt đâu video chat, không có kiểu "sống ảo" nên đôi bên đều rất hài lòng.
Phù Hiểu Vi rơi vào lưới tình. Hai người đã gặp nhau ba lần, lần thứ ba là cô bạn tới thành phố Nam Giang. Lúc ấy Chu Tùng Dật gặp rắc rối, gấp gáp như kiến bò chảo nóng, cuối cùng xin Phù Hiểu Vi giúp đỡ.
"Điều kiện gia đình tao cũng khá, tiền mừng tuổi và tiền tiêu vặt cộng lại cũng được mười ngàn (khoảng 35 triệu VND). Khi đó tao não tàn nên mới thật sự cho hắn vay tiền. Hắn còn kiên quyết viết giấy vay nợ cho tao, còn bảo tao xem chứng minh thư của hắn. Sau đấy, bọn tạo vẫn liên lạc một tuần. Có đợt tao rảnh rỗi hết việc còn tra địa chỉ IP của hắn, chính là quán net Đông Anh kia! Cho nên tao mới chạy đến đó mỗi ngày. Tao không tin hắn không xuất hiện."
Tôn Hôi hơi há miệng, nửa ngày mới hỏi: "Mày thích hắn à?"
Phù Hiểu Vi lườm cô: "Tao ngu chắc. Đây là tao đi đòi nợ!" Rồi cô bạn thở dài: "Trong nhà tao có tiền nữa, tao cũng không thể lãng phí mười vạn như thế được. Bị bố mẹ tao biết thì không phải một gậy đánh chết tao mà là tao muốn tìm hắn hỏi xem, tao có lỗi gì với hắn mà hắn lừa tiền, lừa tình tao chứ!"
Mối tình đầu của Tôn Hồi không bệnh mà toi, còn mối tình đầu của Phù Hiểu Vi lại khắc cốt ghi tâm-tổn thất cơ thể cộng thêm mười vạn!
Điều Phù Hiểu Vi hối hận nhất là ban đầu không chụp ảnh chung với Chu Tùng Dật. Vòng kết nối bạn bè trên mạng của hắn không lưu lại bất cứ dấu vết gì có thể tìm thấy, tất cả như thể đều là một âm mưu tính toán trước, chỉ để lừa tiền mà thôi. Phù Hiểu Vi không cam lòng.
So với cô bạn, hiển nhiên Tôn Hồi hạnh phúc hơn nhiều, cô chỉ đau đớn về tinh thần thôi.
Lúc Phù Hiểu Vi tới quán net Đông Anh lần nữa, rốt cuộc Lợi Mẫn không nhịn nổi cất tiếng hỏi: "Ây, quả bóng kia đâu?"
"Bóng á?" Phù Hiểu Vi không hiểu gì cả.
"Chính là Tôn Hồi ấy!" Hàng ngày Lợi Mẫn đều muốn khiến Tôn Hồi lăn, lăn qua lăn lại.
Phù Hiểu Vi ha ha cười to: "Cô coi chừng Hồi Hồi cắn cô đấy! Gần đây tâm trạng cô ấy không tốt, phỏng chừng qua hai ngày là có thể tới đấy!" Quay lại hỏi Hà Châu vẫn luôn cúi đầu: "Này, gần đây có tin tức gì không?"
Hà Châu lắc đầu.
Mấy ngày nay anh bận rộn "công việc", vốn không có thời gian xử lý chuyện khác.
Tóc Vàng bảo khách hàng muốn gặp anh, "Làm việc linh hoạt, quyết đoán và có trách nhiệm, có thể khiến người ta phục!" Tóc Vàng nói: "Người khách kia bảo ông ta muốn tìm một người bạn như vậy để mở rộng việc làm ăn của mình."
Hà Châu nghĩ một đêm, cuối cùng quyết định hôm sau đi gặp mặt khách hàng.
Địa điểm gặp mặt chính là câu lạc bộ đêm nơi Tóc Vàng làm việc, đúng tám giờ. Người khách đó dáng vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi, nom khá bình thường, không giống ông chủ, càng chẳng giống công nhân.
Vị khách tự giới thiệu: "Tôi tên Lê Thu Sinh. Có một diễn viên điện ảnh tên là Huỳnh Thu Sinh đấy, đừng lẫn lộn nhé! Mọi người đều gọi tôi là ông chủ Lê!" Khẩu âm hình như ở vùng Mân Nam
Lê Thu Sinh trước kia mở công ty bên ngoài, kinh doanh đồ nội thất gia dụng xuất khẩu. Mấy năm nay chuyển sang tấn công vào thị trường nội địa, tuy không lỗ nhưng làm ăn chẳng thuận lợi. Mấy ngày trước nguy hiểm suýt phải đóng cửa, cuối cùng lúc thời khắc quan trọng, tiền vào tài khoản mới thoát được một kiếp.
Lê Thu Sinh không giấu giếm mà thẳng thắn: "Cậu từng nghe tới gia dụng Hằng Phúc chưa, công ty của tôi đang thiếu người, có muốn tới giúp một tay không?"
Hà Châu cười đáp: "Ông chủ Lê coi trọng tôi rồi!"
Hai người chỉ tán gẫu không uống rượu. Lê Thu Sinh bảo vợ mình quản nghiêm lắm, vừa nói vừa gọi một em tới "tìm vui". Chuyện đã bàn bạc tới hồi cuối, Hà Châu cũng không quấy rầy ông chủ Lê, khách sáo vài câu thì chào tạm biệt.
Vừa đi ra ngoài Câu lạc bộ đêm, anh nhận ngay một cú điện thoại. Khi nghe thấy giọng của đối phương, tim anh phút chốc nhảy nhót, lại lập tức bình tĩnh cất tiếng: "Tôn Hồi?"
Tôn Hồi nói: "Lợi Mẫn bảo hôm nay anh làm ca tối, sao anh vẫn chưa tới?"
Hà Châu mỉm cười: "Sắp tới rồi, mười phút nữa!"
Mười phút sau, quả nhiên Hà Châu xuất hiện. Tôn Hồi buồn bực không vui nằm nhoài lên quầy lễ tân một lúc mới hỏi: "Hai ngày nay Giang Binh thế nào?"
Sắc mặt Hà Châu xám xịt, hờ hững đáp: "Ăn ngon, ngủ ngon."
Tôn Hồi thở dài, rũ đôi vai đi về phía Phù Hiểu Vi bên kia. Hà Châu khó chịu châm một điếu thuốc, cứ dõi mắt theo cô.
Nhìn hồi lâu cũng không thấy Tôn Hồi quay đầu lại, Hà Châu chẳng biết làm thế nào, anh gảy tàn thuốc lá bước về phía Tôn Hồi, trực tiếp nắm lấy tay cô, kéo đi.
Tồn Hồi kêu lên hai tiếng "Này, này!" rồi cứ thế bị anh đẩy tới trước máy ném bóng trước mặt quần chúng.
Hà Châu quăng tiền xu, vứt cho cô một quả bóng rổ và bảo: "Ném đi!"
Tôn Hồi không hiểu gì sất, nghe thấy tiếng máy lắc tới lắc lui, cô liền ném một quả bóng theo phản xạ. Đáng tiếc... trượt! Khóe miệng Hà Châu giật giật, một tay bắt lấy quả bóng rổ, nhẹ nhàng ném một phát, chỉ thấy quả bóng nghe lời không gì sánh bằng, rơi ngay vào rổ, điểm số tăng lên.
Trong khi Tôn Hồi còn đang nghiên cứu lại thấy Hà Châu đột nhiên đi tới sau lưng cô, cầm một quả bóng lên, nhét vào tay cô và dán lên mu bàn tay cô, nói: "Tôi dạy cô!" Dứt lời, một quả bóng rơi vào rổ giữa lúc cô chưa hề chuẩn bị.
Hà Châu chẳng cho cô thời gian phản ứng, động tác trên tay không ngừng nghỉ, một quả tiếp nối một quả, từng quả vào lưới, không trượt phát nào.
Máy ném bóng thay đổi tốc độ, Tôn Hồi bắt đầu cuống, cô tự giác cầm bóng lên: "Tôi tự ném, anh tránh ra!"
Nói xong, lại ném trật hai quả liền. Hà Châu lần nữa dán lên mu bàn tay của cô.
Có một loại người trời sinh vô duyên với ném bóng vào rổ, chẳng hạn như Tôn Hồi. Có một loại người, có lẽ là đàn ông, lại là con rể của cái lưới. Bóng rổ nghe lời anh ta, còn rổ lưới không nỡ để con gái trống trải, thật sự có thể nói đánh khắp Thiên hạ không có đối thủ.
Hà Châu ném bóng, thỉnh thoảng rũ mắt nhìn về phía Tôn Hồi, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn của cô đong đầy nụ cười, cái miệng nhỏ còn hứng chí reo hò: "Lại vào rồi!", "Đẹp ngây người!", "Canxi oxit!"
Sau khi chơi mấy ván thì Hà Châu không cho cô chơi nữa. Tôn Hồi cần kết hợp hoạt động với nghỉ ngơi, bằng không cánh tay sẽ mỏi nhừ mất.
Nhưng cô không chịu, bởi đang hứng chí, dưới chân mọc rễ không muốn rời khỏi máy đánh bóng. Cuối cùng vẫn là Hà Châu lôi cô đến quầy lễ tân. Anh nắm chặt hai cổ tay của Tôn Hồi và rút khăn giấy ra lau lòng bàn tay cho cô.
Tôn Hồi ầm ĩ: "Này, anh làm gì thế? Tôi còn muốn chơi mà, anh đừng cản trở tôi!"
Hà Châu liếc cô một cái, lẳng lặng lau một chốc. Tôn Hồi chợt im re, hơi thở nóng bỏng trước mặt gần trong gang tấc, cổ tay bị đối phương nắm chặt, nhưng sức lực dùng trong lòng bàn tay lại chẳng hề gây đau đớn. Tôn Hồi chau mày, cố gắng rút tay về.
Thoạt đầu, Hà Châu hơi dùng sức giữ, có điều thấy Tôn Hồi khẽ kêu một tiếng rồi bỗng vung nắm đấm về phía trước, thụi thẳng vào ngực anh. Hà Châu thoáng buông lỏng tay, thế là Tôn Hồi thừa cơ trốn thoát. Cô chạy ngay về phía Phù Hiểu Vi, vừa chạy vừa gọi tên cô bạn. Sau khi chạy gần tới, Tôn Hồi liền tóm lấy tay Phù Hiểu Vi, chỉ thấy cô bạn bức xúc: "Gì đấy, gì đấy, mày bỏ tay ra! Tao đang giờ phút quan trọng đây này!"
Không biết Tôn Hồi nói gì mà Phù Hiều Vi tức tối kêu lên: "Ôi chao, sao số tôi khổ thế này. Lần sau không dẫn mày tới chơi nữa. Nào có sớm thế này đã về chứ. Mày chờ tẹo, tao chào bọn họ cái đã!"
Đợi một lát, cuối cùng Phù Hiểu Vi đứng dậy cất bước, vừa đi vừa oán trách Tôn Hồi. Lúc đi qua quầy lễ tân còn cất lời chào với Hà Châu: "Bọn em về trước đây!"
Hà Châu gật đầu, đôi mắt sâu thẳm dõi theo Tôn Hồi, nhưng cô cứ ôm lấy cánh tay của Phù Hiểu Vi, chẳng mảy may có xu hướng ngoảnh lại nhìn anh.
Tôn Hồi vừa sợ vừa run, tay cô đau nhức cả đêm. Khi ngủ luôn cảm thấy có một cơ thể nóng hổi dán vào sau lưng. Cô tức tối gõ trán, thầm mắng Hà Châu lợi dụng sàm sỡ mình. Ngủ một giấc tỉnh dậy, cô lại nghĩ sẽ không phải là tự mình đa tình đấy chứ?
Chẳng tìm ra manh mối, Tôn Hồi rầu rĩ không vui suốt buổi học, mãi đến tận tối đến về nhà thì tâm trạng mới hơi biến chuyển tốt lên.
Đồ ăn bày đầy một bàn. Tôn Địch hướng phòng bếp và nói to: "Đủ món rồi, đừng nấu nữa!". Sau đấy, Tôn Địch kéo Tôn Hồi lại, cho cô xem quần áo và giày dép trên sô pha.
Mẹ Tôn bưng món cuối ra, cười bảo: "Con xem con cả ngày chỉ biết cưng chiều Hồi Hồi thôi. Nó cũng bị con chiều hư đấy. Mua quần áo cho nó làm gì, đủ mặc là được rồi!"
Tôn Địch vuốt tóc Tôn Hồi, đáp: "Con gái lớn rồi, phải ăn vận xinh đẹp mới đúng!"
Mẹ Tôn quở trách: "Con chỉ biết chiều nó!", rồi nói với Tôn Hồi: "Nhớ kỹ chị gái tốt với con thế nào, về sau đi làm phải báo đáp chị đấy!"
Tôn Hồi gật đầu thật mạnh, lôi quần áo ra ngắm trái ngắm phải, vô cùng hài lòng. Tôn Địch lặng im cười nhạt.
Tôn Địch không hề vội vàng, cô ấy bổ sung trang điểm lần nữa, hẹn mấy vị phu nhân cùng dạo phố mua sắm. Buổi chiều, một đám người đi đánh mạt chược, vừa xoa bài vừa tán gẫu chuyện trong nhà ngoài ngõ. Tổng giám đốc Trần tặng cho Trần phu nhân một bộ trang sức; tổng giám đốc Ngô tặng Ngô phu nhân một chiếc xe hơi. Hai người so sánh giá tiền, trang sức rõ ràng theo kịp xe hơi cơ chứ. Sắc mặt Ngô phu nhân khó coi, thế là chủ đề câu chuyện lại quấn lên người Tôn Địch. Tôn Địch ung dung cười nhạt: "Anh ấy sao có thể nghĩ đến tặng thứ gì cho tôi! Thật ngưỡng mộ các chị đấy. Anh ấy à, khi nói chuyện yêu đương mới biết lấy lòng người khác như vậy. Tối qua lúc anh ấy nấu cơm trong bếp tôi còn đùa anh ấy, hỏi nhẫn đâu. Ngoài miệng anh đáp "Ai biết"."
Trần phu nhân và Ngô phu nhân đưa mắt nhìn nhau, không còn giữ nổi nụ cười trên mặt.
Nấu cơm trong bếp? Người đàn ông tuyệt chủng của thế kỷ mới. Tôn Địch đúng là đeo lên một tầng hào quang cho Đàm Đông Niên.
Mấy ngày tiếp theo, hành trình của Tôn Địch cứ theo vậy mà sắp xếp. Trước mặt người khác thì phô trương còn sau lưng thì một mình một ngôi nhà trống trải, cách ngày lại ra ngoài ô thăm cha mẹ Đàm. Con dâu còn hiếu thuận hơn cả con trai. Ngày tháng của của Tôn Địch vẫn dễ chịu như xưa nhưng Tôn Hồi lại không tốt vậy.
Đả kích thất tình ảnh hưởng rất lớn đối với Tôn Hồi. Sau chuyện xảy ra, Giang Binh không có bất cứ giải thích nào, chẳng khác gì hạ quyết tâm muốn cắt đứt liên lạc với cô. Tôn Hồi không kể cho bạn cùng phòng biết nguyên nhân. Mấy cô bạn đương nhiên cho rằng Giang Binh phạm phải bệnh chung của đàn ông.
"Qua một thời gian mập mờ, hoàn toàn không còn cảm xúc mới mẻ. Anh ta chắc chắn đã gặp được đối tượng tốt hơn." Phù Hiểu Vi ra vẻ am hiểu.
Tạ Kiều Kiều an ủi Tôn Hồi: "Điểm tốt là may mà mày chưa bị thiệt. Nụ hôn đầu và đêm đầu tiên vẫn còn cả. Sau này có thể tìm được một người tốt hơn. Hắn chỉ là lái xe. Không phải tao coi thường lái xe nhé, nhưng nói thực mày hoàn toàn khác với vòng tròn cuộc sống của hắn. Mày sao lại không có tiền đồ chứ, tốt nghiệp xong, tìm công việc chắc chắn hơn đứt thể diện anh ta. Lòng tự trọng của đàn ông cao thế sao có thể không để ý. Sớm muộn cũng phải chia tay thôi." Cô bạn còn thẹn thùng: "Đâu giống Trương Dương của tao, cán bộ hội sinh viên, trong nhà lại mở công ty, có tiền, có vẻ ngoài."
Tôn Hồi bị đả kích, uể oải nằm bò ra bàn học.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Tôn Hồi, Phù Hiểu Vi biết cô thật sự đau lòng. Lưỡng lự mãi thôi, buổi tối Phù Hiểu Vị cắn răng không tới quán net.
Cô bạn chạy đến siêu thị nhỏ mua bốn lon bia. Lúc kéo mấy cô bạn quay về chỉ thấy Tôn Hồi đứng im không nhúc nhích trên vỉa hè, chỉ vào một quán hàng. Phù Hiểu Vi liếc mắt nhìn, đau khổ gõ trán lại đi qua tiệm đó mua mười tệ cổ vịt và hai mươi tệ lườn vịt cộng thêm một ít mề với đầu vịt. Tạ Kiều Kiều lén khen Tôn Hồi: "Thông minh, Phù Hiểu Vi có tiền nhất, để nó chi là đúng rồi!"
Tôn Hồi tiếp tục ỉu xìu.
Bãi cỏ trong trường học ban ngày quen bị người ta giẫm lên, buổi tối thì ít người tới.
Đối diện là một hồ nước. Mùa hè trong ao nở đầy hoa sen, mùa xuân chỉ có thể trông thấy mặt hồ trơ trọi. Những phiến đá to nhỏ xếp bên bờ. Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy chen lấn giẫm lên hòn đá gần với mặt hồ nhất.
Uống một hớp bia, Tôn Hồi chẹp chẹp miệng lên tiếng: "Cái này vừa khó uống lại chẳng say được."
Phù Hiểu Vi cười cô: "Loại thất tình này của mày không cần uống say!"
Liếc mắt nhìn Tôn Hồi, Phù Hiểu Vi thoáng ngẫm nghĩ rồi bảo: "Mày biết vì sao tao thích chơi game online vậy không? Gần như ngày nào cũng phải đi, còn nhất định phải tới con phố đó, trong khi rõ ràng bên cạnh trường học cũng có quán net!"
Tôn Hồi hơi ngẩn người, quyết định nói dối: "Tao không biết!"
Phù Hiểu Vi cười: "Tao cho mày biết một bí mật, mày đừng nói với Kiều Kiều và Duy Duy nhé!"
Khởi nguồn của bí mật này là từ hai năm rưỡi trước, khi đó Phù Hiểu Vi mê mẩn game online, kết bọn với một gã tên Chu Tùng Dật. Hai người trước "kết hôn", sau yêu đương. Một thời gian điện thoại qua lại chuyện trò thì bắt đâu video chat, không có kiểu "sống ảo" nên đôi bên đều rất hài lòng.
Phù Hiểu Vi rơi vào lưới tình. Hai người đã gặp nhau ba lần, lần thứ ba là cô bạn tới thành phố Nam Giang. Lúc ấy Chu Tùng Dật gặp rắc rối, gấp gáp như kiến bò chảo nóng, cuối cùng xin Phù Hiểu Vi giúp đỡ.
"Điều kiện gia đình tao cũng khá, tiền mừng tuổi và tiền tiêu vặt cộng lại cũng được mười ngàn (khoảng 35 triệu VND). Khi đó tao não tàn nên mới thật sự cho hắn vay tiền. Hắn còn kiên quyết viết giấy vay nợ cho tao, còn bảo tao xem chứng minh thư của hắn. Sau đấy, bọn tạo vẫn liên lạc một tuần. Có đợt tao rảnh rỗi hết việc còn tra địa chỉ IP của hắn, chính là quán net Đông Anh kia! Cho nên tao mới chạy đến đó mỗi ngày. Tao không tin hắn không xuất hiện."
Tôn Hôi hơi há miệng, nửa ngày mới hỏi: "Mày thích hắn à?"
Phù Hiểu Vi lườm cô: "Tao ngu chắc. Đây là tao đi đòi nợ!" Rồi cô bạn thở dài: "Trong nhà tao có tiền nữa, tao cũng không thể lãng phí mười vạn như thế được. Bị bố mẹ tao biết thì không phải một gậy đánh chết tao mà là tao muốn tìm hắn hỏi xem, tao có lỗi gì với hắn mà hắn lừa tiền, lừa tình tao chứ!"
Mối tình đầu của Tôn Hồi không bệnh mà toi, còn mối tình đầu của Phù Hiểu Vi lại khắc cốt ghi tâm-tổn thất cơ thể cộng thêm mười vạn!
Điều Phù Hiểu Vi hối hận nhất là ban đầu không chụp ảnh chung với Chu Tùng Dật. Vòng kết nối bạn bè trên mạng của hắn không lưu lại bất cứ dấu vết gì có thể tìm thấy, tất cả như thể đều là một âm mưu tính toán trước, chỉ để lừa tiền mà thôi. Phù Hiểu Vi không cam lòng.
So với cô bạn, hiển nhiên Tôn Hồi hạnh phúc hơn nhiều, cô chỉ đau đớn về tinh thần thôi.
Lúc Phù Hiểu Vi tới quán net Đông Anh lần nữa, rốt cuộc Lợi Mẫn không nhịn nổi cất tiếng hỏi: "Ây, quả bóng kia đâu?"
"Bóng á?" Phù Hiểu Vi không hiểu gì cả.
"Chính là Tôn Hồi ấy!" Hàng ngày Lợi Mẫn đều muốn khiến Tôn Hồi lăn, lăn qua lăn lại.
Phù Hiểu Vi ha ha cười to: "Cô coi chừng Hồi Hồi cắn cô đấy! Gần đây tâm trạng cô ấy không tốt, phỏng chừng qua hai ngày là có thể tới đấy!" Quay lại hỏi Hà Châu vẫn luôn cúi đầu: "Này, gần đây có tin tức gì không?"
Hà Châu lắc đầu.
Mấy ngày nay anh bận rộn "công việc", vốn không có thời gian xử lý chuyện khác.
Tóc Vàng bảo khách hàng muốn gặp anh, "Làm việc linh hoạt, quyết đoán và có trách nhiệm, có thể khiến người ta phục!" Tóc Vàng nói: "Người khách kia bảo ông ta muốn tìm một người bạn như vậy để mở rộng việc làm ăn của mình."
Hà Châu nghĩ một đêm, cuối cùng quyết định hôm sau đi gặp mặt khách hàng.
Địa điểm gặp mặt chính là câu lạc bộ đêm nơi Tóc Vàng làm việc, đúng tám giờ. Người khách đó dáng vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi, nom khá bình thường, không giống ông chủ, càng chẳng giống công nhân.
Vị khách tự giới thiệu: "Tôi tên Lê Thu Sinh. Có một diễn viên điện ảnh tên là Huỳnh Thu Sinh đấy, đừng lẫn lộn nhé! Mọi người đều gọi tôi là ông chủ Lê!" Khẩu âm hình như ở vùng Mân Nam
Lê Thu Sinh trước kia mở công ty bên ngoài, kinh doanh đồ nội thất gia dụng xuất khẩu. Mấy năm nay chuyển sang tấn công vào thị trường nội địa, tuy không lỗ nhưng làm ăn chẳng thuận lợi. Mấy ngày trước nguy hiểm suýt phải đóng cửa, cuối cùng lúc thời khắc quan trọng, tiền vào tài khoản mới thoát được một kiếp.
Lê Thu Sinh không giấu giếm mà thẳng thắn: "Cậu từng nghe tới gia dụng Hằng Phúc chưa, công ty của tôi đang thiếu người, có muốn tới giúp một tay không?"
Hà Châu cười đáp: "Ông chủ Lê coi trọng tôi rồi!"
Hai người chỉ tán gẫu không uống rượu. Lê Thu Sinh bảo vợ mình quản nghiêm lắm, vừa nói vừa gọi một em tới "tìm vui". Chuyện đã bàn bạc tới hồi cuối, Hà Châu cũng không quấy rầy ông chủ Lê, khách sáo vài câu thì chào tạm biệt.
Vừa đi ra ngoài Câu lạc bộ đêm, anh nhận ngay một cú điện thoại. Khi nghe thấy giọng của đối phương, tim anh phút chốc nhảy nhót, lại lập tức bình tĩnh cất tiếng: "Tôn Hồi?"
Tôn Hồi nói: "Lợi Mẫn bảo hôm nay anh làm ca tối, sao anh vẫn chưa tới?"
Hà Châu mỉm cười: "Sắp tới rồi, mười phút nữa!"
Mười phút sau, quả nhiên Hà Châu xuất hiện. Tôn Hồi buồn bực không vui nằm nhoài lên quầy lễ tân một lúc mới hỏi: "Hai ngày nay Giang Binh thế nào?"
Sắc mặt Hà Châu xám xịt, hờ hững đáp: "Ăn ngon, ngủ ngon."
Tôn Hồi thở dài, rũ đôi vai đi về phía Phù Hiểu Vi bên kia. Hà Châu khó chịu châm một điếu thuốc, cứ dõi mắt theo cô.
Nhìn hồi lâu cũng không thấy Tôn Hồi quay đầu lại, Hà Châu chẳng biết làm thế nào, anh gảy tàn thuốc lá bước về phía Tôn Hồi, trực tiếp nắm lấy tay cô, kéo đi.
Tồn Hồi kêu lên hai tiếng "Này, này!" rồi cứ thế bị anh đẩy tới trước máy ném bóng trước mặt quần chúng.
Hà Châu quăng tiền xu, vứt cho cô một quả bóng rổ và bảo: "Ném đi!"
Tôn Hồi không hiểu gì sất, nghe thấy tiếng máy lắc tới lắc lui, cô liền ném một quả bóng theo phản xạ. Đáng tiếc... trượt! Khóe miệng Hà Châu giật giật, một tay bắt lấy quả bóng rổ, nhẹ nhàng ném một phát, chỉ thấy quả bóng nghe lời không gì sánh bằng, rơi ngay vào rổ, điểm số tăng lên.
Trong khi Tôn Hồi còn đang nghiên cứu lại thấy Hà Châu đột nhiên đi tới sau lưng cô, cầm một quả bóng lên, nhét vào tay cô và dán lên mu bàn tay cô, nói: "Tôi dạy cô!" Dứt lời, một quả bóng rơi vào rổ giữa lúc cô chưa hề chuẩn bị.
Hà Châu chẳng cho cô thời gian phản ứng, động tác trên tay không ngừng nghỉ, một quả tiếp nối một quả, từng quả vào lưới, không trượt phát nào.
Máy ném bóng thay đổi tốc độ, Tôn Hồi bắt đầu cuống, cô tự giác cầm bóng lên: "Tôi tự ném, anh tránh ra!"
Nói xong, lại ném trật hai quả liền. Hà Châu lần nữa dán lên mu bàn tay của cô.
Có một loại người trời sinh vô duyên với ném bóng vào rổ, chẳng hạn như Tôn Hồi. Có một loại người, có lẽ là đàn ông, lại là con rể của cái lưới. Bóng rổ nghe lời anh ta, còn rổ lưới không nỡ để con gái trống trải, thật sự có thể nói đánh khắp Thiên hạ không có đối thủ.
Hà Châu ném bóng, thỉnh thoảng rũ mắt nhìn về phía Tôn Hồi, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn của cô đong đầy nụ cười, cái miệng nhỏ còn hứng chí reo hò: "Lại vào rồi!", "Đẹp ngây người!", "Canxi oxit!"
Sau khi chơi mấy ván thì Hà Châu không cho cô chơi nữa. Tôn Hồi cần kết hợp hoạt động với nghỉ ngơi, bằng không cánh tay sẽ mỏi nhừ mất.
Nhưng cô không chịu, bởi đang hứng chí, dưới chân mọc rễ không muốn rời khỏi máy đánh bóng. Cuối cùng vẫn là Hà Châu lôi cô đến quầy lễ tân. Anh nắm chặt hai cổ tay của Tôn Hồi và rút khăn giấy ra lau lòng bàn tay cho cô.
Tôn Hồi ầm ĩ: "Này, anh làm gì thế? Tôi còn muốn chơi mà, anh đừng cản trở tôi!"
Hà Châu liếc cô một cái, lẳng lặng lau một chốc. Tôn Hồi chợt im re, hơi thở nóng bỏng trước mặt gần trong gang tấc, cổ tay bị đối phương nắm chặt, nhưng sức lực dùng trong lòng bàn tay lại chẳng hề gây đau đớn. Tôn Hồi chau mày, cố gắng rút tay về.
Thoạt đầu, Hà Châu hơi dùng sức giữ, có điều thấy Tôn Hồi khẽ kêu một tiếng rồi bỗng vung nắm đấm về phía trước, thụi thẳng vào ngực anh. Hà Châu thoáng buông lỏng tay, thế là Tôn Hồi thừa cơ trốn thoát. Cô chạy ngay về phía Phù Hiểu Vi, vừa chạy vừa gọi tên cô bạn. Sau khi chạy gần tới, Tôn Hồi liền tóm lấy tay Phù Hiểu Vi, chỉ thấy cô bạn bức xúc: "Gì đấy, gì đấy, mày bỏ tay ra! Tao đang giờ phút quan trọng đây này!"
Không biết Tôn Hồi nói gì mà Phù Hiều Vi tức tối kêu lên: "Ôi chao, sao số tôi khổ thế này. Lần sau không dẫn mày tới chơi nữa. Nào có sớm thế này đã về chứ. Mày chờ tẹo, tao chào bọn họ cái đã!"
Đợi một lát, cuối cùng Phù Hiểu Vi đứng dậy cất bước, vừa đi vừa oán trách Tôn Hồi. Lúc đi qua quầy lễ tân còn cất lời chào với Hà Châu: "Bọn em về trước đây!"
Hà Châu gật đầu, đôi mắt sâu thẳm dõi theo Tôn Hồi, nhưng cô cứ ôm lấy cánh tay của Phù Hiểu Vi, chẳng mảy may có xu hướng ngoảnh lại nhìn anh.
Tôn Hồi vừa sợ vừa run, tay cô đau nhức cả đêm. Khi ngủ luôn cảm thấy có một cơ thể nóng hổi dán vào sau lưng. Cô tức tối gõ trán, thầm mắng Hà Châu lợi dụng sàm sỡ mình. Ngủ một giấc tỉnh dậy, cô lại nghĩ sẽ không phải là tự mình đa tình đấy chứ?
Chẳng tìm ra manh mối, Tôn Hồi rầu rĩ không vui suốt buổi học, mãi đến tận tối đến về nhà thì tâm trạng mới hơi biến chuyển tốt lên.
Đồ ăn bày đầy một bàn. Tôn Địch hướng phòng bếp và nói to: "Đủ món rồi, đừng nấu nữa!". Sau đấy, Tôn Địch kéo Tôn Hồi lại, cho cô xem quần áo và giày dép trên sô pha.
Mẹ Tôn bưng món cuối ra, cười bảo: "Con xem con cả ngày chỉ biết cưng chiều Hồi Hồi thôi. Nó cũng bị con chiều hư đấy. Mua quần áo cho nó làm gì, đủ mặc là được rồi!"
Tôn Địch vuốt tóc Tôn Hồi, đáp: "Con gái lớn rồi, phải ăn vận xinh đẹp mới đúng!"
Mẹ Tôn quở trách: "Con chỉ biết chiều nó!", rồi nói với Tôn Hồi: "Nhớ kỹ chị gái tốt với con thế nào, về sau đi làm phải báo đáp chị đấy!"
Tôn Hồi gật đầu thật mạnh, lôi quần áo ra ngắm trái ngắm phải, vô cùng hài lòng. Tôn Địch lặng im cười nhạt.
Bình luận facebook