-
Chap 2
À..thì ra trên thế gian... Con người không chỉ tham lam về vật chất mà tình cảm cũng không đáy đấy thôi.
Em quả thật là một kẻ cố chấp vô cùng. Em biết và Anh chắc cũng rõ. Cái hố sâu quá khứ ấy, nó đen ngòm mà sao có sức hút đến vậy. Em quyến luyến, quỵ lụy, hối hận, tiếc nuối, không chịu nhấc chân lên. Mỗi bước Em đi trong cái hố sâu ấy như có hàng nghìn cành cây, hàng nghìn chiếc gai sắc nhọn tì lên đôi chân trần. Đau đớn, mệt mỏi, sót xa, tê buốt...vậy mà, Em vẫn không có cách nào ép bản thân chịu từ bỏ. Cái con người cũng của quá khứ ấy, Em từng yêu rất nhiều, từng trân trọng biết bao nhiêu, từng coi như sinh mạng và nguồn sống. Em vì nguồn sống của Em thì có gì là sai? Không...chỉ do Em đang mù quáng hay không kiểm soát được bản thân. Thanh xuân... Em cũng muốn được yêu điên cuồng một lần.
Cái lần ấy cho Em thấm thía nhiều thứ. Cũng làm Em mất niềm tin vào yêu và thương. Độc thân đôi khi lại an nhiên và êm đềm. Sống vì mình không sống vì người đôi khi lại nhàn.
Những lời quan tâm từ Anh... Xin lỗi Anh...đã có những lần Em nghĩ về người ấy mà bật cười. Người ấy, trước kia cũng quan tâm Em như Anh bây giờ..
Cái bóng người cũ lớn quá che lấp cả Anh , Em lại ích kỷ coi Anh như người thay thế... Đáng cười thật! Mà cũng đau lòng quá! Anh không trách Em mà phải không???
Em biến Anh trở thành một thứ thiết yếu trong cuộc đời mình. Không hơn không kém nhưng cũng chỉ là một chữ "cần". Không nói chuyện thì thấy thiếu, không được quan tâm thì thấy bực bội chứ hiển nhiên chẳng bao giờ thấy nhớ.
Người ta nói trái tim Em sắt đá. Vậy mà, Em lại tan chảy vì con người nào kia?
Em vô cảm với Anh, vô tâm với Anh, hời hợt với Anh... Còn Anh? Vẫn vì Em mà cố gắng. Anh nói : "Anh sẽ thay đổi con người Em. Không phải vì Anh mà là vì tình yêu của Em cô bé ạ".
Ngày câu nói phát ra từ miệng Anh... Ừ! Sắt đá như Em còn tuôn nước mắt. "Vì tình yêu của Em?" Anh...Em chôn chặt nó rồi!
Em quả thật là một kẻ cố chấp vô cùng. Em biết và Anh chắc cũng rõ. Cái hố sâu quá khứ ấy, nó đen ngòm mà sao có sức hút đến vậy. Em quyến luyến, quỵ lụy, hối hận, tiếc nuối, không chịu nhấc chân lên. Mỗi bước Em đi trong cái hố sâu ấy như có hàng nghìn cành cây, hàng nghìn chiếc gai sắc nhọn tì lên đôi chân trần. Đau đớn, mệt mỏi, sót xa, tê buốt...vậy mà, Em vẫn không có cách nào ép bản thân chịu từ bỏ. Cái con người cũng của quá khứ ấy, Em từng yêu rất nhiều, từng trân trọng biết bao nhiêu, từng coi như sinh mạng và nguồn sống. Em vì nguồn sống của Em thì có gì là sai? Không...chỉ do Em đang mù quáng hay không kiểm soát được bản thân. Thanh xuân... Em cũng muốn được yêu điên cuồng một lần.
Cái lần ấy cho Em thấm thía nhiều thứ. Cũng làm Em mất niềm tin vào yêu và thương. Độc thân đôi khi lại an nhiên và êm đềm. Sống vì mình không sống vì người đôi khi lại nhàn.
Những lời quan tâm từ Anh... Xin lỗi Anh...đã có những lần Em nghĩ về người ấy mà bật cười. Người ấy, trước kia cũng quan tâm Em như Anh bây giờ..
Cái bóng người cũ lớn quá che lấp cả Anh , Em lại ích kỷ coi Anh như người thay thế... Đáng cười thật! Mà cũng đau lòng quá! Anh không trách Em mà phải không???
Em biến Anh trở thành một thứ thiết yếu trong cuộc đời mình. Không hơn không kém nhưng cũng chỉ là một chữ "cần". Không nói chuyện thì thấy thiếu, không được quan tâm thì thấy bực bội chứ hiển nhiên chẳng bao giờ thấy nhớ.
Người ta nói trái tim Em sắt đá. Vậy mà, Em lại tan chảy vì con người nào kia?
Em vô cảm với Anh, vô tâm với Anh, hời hợt với Anh... Còn Anh? Vẫn vì Em mà cố gắng. Anh nói : "Anh sẽ thay đổi con người Em. Không phải vì Anh mà là vì tình yêu của Em cô bé ạ".
Ngày câu nói phát ra từ miệng Anh... Ừ! Sắt đá như Em còn tuôn nước mắt. "Vì tình yêu của Em?" Anh...Em chôn chặt nó rồi!
Bình luận facebook