Ở đầu kia điện thoại, Phó Thiên Húc vừa nghe được hai chữ này cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm, lần sau nếu gặp Văn Mân nhất định phải cảm tạ cô ấy, vừa rồi Văn Mân thuyết phục Tiếu Đồng anh ta cũng nghe được.
“Giáo sưu Tiếu, phân tích của Bạch San cho thấy vật màu xám tắng dính trên đầu lâu chính là do phân của một loài chim, là một loài chim biển màu xám.
“Chim biển màu xám!?”
“Đúng vậy.”
Nghe đến đây, Tiếu Đồng chỉ trầm ngâm một lát, lập tức đưa ra một kết luận.
“Chim biển màu xám đều sinh sống ở các khu vực có hồ nước tự nhiên ở chỗ cao, chỗ các cậu phát hiện chiếc đầu lâu, chiều nay tôi đã tiến hành xét nghiệm thành phần bùn đất, thuộc loại ao hồ dưới thấp, cho nên…”
“Cho nên, chúng tôi tìm kiếm phần thi thể còn lại ở vùng phụ cận vẫn không tìm thấy là bởi vì tìm sai địa điểm?”
Không đợi Tiếu Đồng nói xong, Phó Thiên Húc đã cao hứng đến mức đánh gãy lời anh nói. Sau khi nói xong, anh ta mới ý thức được giáo sư Tiếu tính tình cổ quái này không thích người khác chen ngang khi đang nói chuyện, anh ta lúng túng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể cười khan vài tiếng cho qua chuyện.
May mắn là hiện tại Tiếu Đồng có được Văn Mân ngồi sát ngay bên cạnh nên tâm tình không tệ, cho nên cũng không so đo với anh ta, chỉ tiếp tục nói: “Nếu biết tìm nhầm chỗ rồi, vậy thì đi tìm chỗ chính xác đi, tôi nghĩ thành phố này ở khu nào có hồ nước ở trên cao, người phụ nữ của cậu hẳn là biết rõ chứ.”
Nói xong lời này, Tiếu Đồng cũng không đợi Phó Thiên Húc trả lời cái gì, trực tiếp cúp điện thoại rồi.
“Vụ án này đã có manh mối rồi?”
“Cũng gần như vậy, thân phận người bị hại anh đã giúp cậu ta xác định rồi, anh nghĩ cảnh sát sẽ sớm tìm ra thân thể của người bị hại. Về phần ai là hung thủ, động cơ giết người là gì, đó là việc của cảnh sát, không phải chuyện của anh.”
“Anh không định tiếp tục tham gia vụ án này!?” Nghe được ngữ điệu của Tiếu Đồng, xem ra đúng là không muốn tham dự vào, Văn Mân không khỏi có chút kinh ngạc. Ở những vụ án trước, Tiếu Đồng cũng theo từ đầu tới cuối, sao lần này ngược lại lại không muốn theo.
“Chức nghiệp đều có người chuyên trách, phá án không phải là lợi thế của anh, anh việc gì phải chen vào làm gì.”
Nghe lý do của Tiếu Đồng, Văn Mân từ chối cho ý kiến nhìn anh một cái, người khác có lẽ sẽ tin vào lý do này nhưng cô lại không tin. Lần trước, cô cũng đã lĩnh hội qua năng lực phá án của Tiếu Đồng rồi, từ các chi tiết rất nhỏ lại có khả năng phân tích ra được quá trình vụ án, cái này nếu còn tính là không phải điểm mạnh, như vậy xem ra rất nhiều cảnh sát đều phải từ chức rồi.
“Em nhìn cái gì? Lời anh nói đều là sự thật.” Tiếu Đồng bị Văn Mân nhìn đến chột dạ, không biết làm gì chỉ nói lại một câu.
Anh sẽ không nói thật cho cô biết, là vì anh cảm giác được Văn Mân đặc biệt quan tâm đối với Phó Thiên Húc, cho nên phải bóp chết tất cả khả năng hai người có thể tiếp xúc ngay từ trong trứng nước.
Anh biết Văn Mân không có tình cảm đặc biệt nào với Phó Thiên Húc, nhưng là sự quan tâm quá mức này dù xuất phát từ lý do gì thì anh cũng không muốn để cho tình trạng này tiếp tục, anh cảm thấy được anh thực sự ghen rồi.
Bình luận facebook