“Trần tiên sinh, hòa sơn trà này ngài thật sự không bán sao? Loại tốt như vậy tôi vừa nhìn tâm liền ngứa ngáy, nếu như ngài chịu bán, giá cả chúng ta có thể từ từ thương lượng.” Văn Mân đặt xuống chén trà trong tay, lại thử dò hỏi thêm một câu.
“Ha ha, Lâm tiểu thư thứ lỗi, hoa sơn trà này như là sinh mệnh của tôi, tuyệt không thể bán, nếu cô thích, có thể đến xem bất cứ lúc nào.” Vừa nói đến cây hoa sơn tra yêu quý của mình Trần Khập Khiễng trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
“Nếu không như vậy, ngài có thể cân nhắc một chút có thể chiết cho tôi một cành hay không, tôi sẽ tự mình chăm chút, như vậy ngài sẽ không mất đi vật yêu quý mà tôi cũng có thể có được loài hoa quý này.”
“Không được, không được, hoa sơn trà này mỗi một cành đều là tôi cắt tỉa tỉ mỉ, chiết đi một cành nào cũng làm cho hình dáng của nó sẽ rất khó coi.”
“A ~~ ra là như vậy, vậy được, nếu như Trần tiên sinh không muốn, vậy tôi cũng không miễn cưỡng ngài, đúng rồi, tôi thấy trong phòng khách này cũng có vài loại hoa hiếm, bình thường lúc làm vệ sinh người giúp việc chắc phải rất cẩn thận mới được, ha ha, lỡ vô tình làm hỏng một vài cành lá, chỉ sợ là một tháng lương của không đủ bồi thường rồi.”
“Cái này không cần lo lắng, nhà tôi không mướn người giúp việc, sẽ không phát sinh chuyện như vây được, ha ha.”
Hai người anh một câu tôi một câu tiếp tục trò chuyện, Tiếu Đồng vốn nãy giờ vẫn đi dạo ở bên ngoài tay nắm lại tiến vào phòng khách, anh nhìn cũng không nhìn Trần Khập Khiễng liếc mắt một cái, chỉ nhìn Văn Mân ngồi trên ghế sa lon thốt ra một câu.
“Trong công ty không phải còn có nhiều việc quan trọng cần giải quyết sao? Chúng ta nhanh về thôi.”
“Ách, a, được, em thiếu chút nữa quên mất, Trần tiên sinh, chúng tôi xin phép cáo từ vậy.”
Văn Mân vừa nhìn nét mặt của Tiếu Đồng lại nghe anh nói câu này, lập tức hiểu được có lẽ anh đã tìm ra được chứng cứ quan trọng rồi, cho nên vội vàng đứng dây, khách sao nói vài câu với Trần Khập Khiễng rồi cáo từ.
Đợi đến khi chiếc xe của bọn họ đã chạy đi được một đoạn dài, Văn Mân lúc này mới thả lỏng tâm tình đem người hoàn toàn dựa vào ghế xe.
“Tiếu Đồng, chúng ta có nên nhanh chóng gọi điện cho đội trưởng Phạm, để ông ấy lập tức đến đây.”
“Em đã nhìn ra? Coi như em thoogn minh, anh cũng chưa nói ra là anh đã tìm được chứng cứ gì mà?”
Tiếu Đồng từ ghế lái nghiêng đầu liếc nhìn Văn Mân bên cạnh, trên mặt tràn đầy đắc ý và kiêu ngạo, nhìn xem, đây chính là nhóc của anh, thật thông minh a, quả nhiên là người phụ nữ anh nhìn trúng.
Văn Mân liếc mắt một cái, tâm tình hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi người đàn ông bên cạnh.
“Anh chẳng lẽ cũng không cảm thấy đáng sợ sao? Người họ Trần này nhìn qua có vẻ rất trung thực, còn là một người coi hoa như mạng, vậy mà lại nhẫn tâm đem vợ của mình đẩy từ trên cao xuống sau đó còn đem xác chết đốt đi, thời gian trôi qua mới chỉ vài ngày, hắn lại có thể giống như không có chuyện gì nhiệt tình tiếp đón chúng ta.”
“Con người nếu có thể dễ dàng nhìn ra bản chất như vậy, thế giới này không phải hòa bình rồi sao? Loại người bên ngoài một bộ mặt, bên trong lại là một bộ mặt khác còn rất nhiều, nhìn người nha, dùng tâm so với dùng mắt còn sáng suốt hơn.”
Nghe được nhận xét của Tiếu Đồng, lại nhìn anh tự tin giống như mọi việc trước mắt đều nắm rõ, Văn Mân bỗng nhiên rất muốn biết, anh nhìn cô sẽ thấy thế nào, cô ở trong lòng anh là loại người gì?
Bình luận facebook