Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Quyển 1 – Chương 27: Sự hấp dẫn của anh ( hai )
Cô bỗng dưng cảm thấy khó thở, cố bấm móng tay thật mạnh lên lòng bàn tay, rồi hít vào thật sâu hỏi: “Anh, tìm tôi có chuyện gì không?” Cô chưa bao giờ từng cảm nhận được việc mở miệng nói một câu lại khó khăn đến như thế.
“Không muốn nhìn thấy tôi sao?” Nhàn nhạt đáp lại, làm cho người ta không phân biệt rõ rốt cuộc là dấu hiệu trước khi nổi giận hay chỉ là một câu câu hỏi bình thường.
Tô Lưu Cảnh lập tức liền trả lời: “Không! Không có!”
Chất lỏng óng ánh trong ly rượu bằng pha lê trong suốt được nhập khẩu từ Úc ở lòng bàn tay nhẹ nhàng đung đưa tạo thành một đường cong xinh đẹp mỹ lệ, cặp mắt đen nhánh thâm thúy nhìn không đến đáy đặt ở trên người cô, chậm rãi nói tiếp: “Mới vừa rồi những chuyện kia cô đều nghe được chứ?”
Theo trực giác nếu nói láo phủ nhận, có thể sẽ gặp được hậu quả nghiêm trọng hơn, Tô Lưu Cảnh cắn cắn môi, thấp thỏm lo âu gật đầu.
Không phải chứ? Chẳng lẽ lại giết người diệt khẩu? Hay là lại muốn phát tiết hết tức giận ở trong người, chém đứt một cái tay của cô để trừng phạt tội nghe lén? Làm ơn đi, cô không muốn nghe có được không!
Nghĩ như vậy, liền muốn khóc thét rồi.
Nhìn vẻ mặt biến đổi thật phong phú của cô gái nhỏ, khóe môi của Hình Hạo Xuyên khẽ cong lên, ánh mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, sâu như vậy, thâm thúy như vậy, cơ hồ muốn nuốt cô vào bụng: “Thế nào, cảm thấy tôi rất đáng sợ sao?”
Cảm xúc của cô đã bị lột ra trần trụi, bàn tay mảnh khảnh của cô nắm lại thật chặt, tiếp tục gật đầu.
Mà lúc này biểu tình của Hình Hạo Xuyên càng thêm khó hiểu, ưu nhã đứng lên, từng bước từng bước đi tới chỗ Tô Lưu Cảnh.
Nhìn thấy Hình Hạo Xuyên từ từ tiến tới gần, từng bước chân đều giống như mang theo ý vị xâm chiếm mãnh liệt, Tô Lưu Cảnh không khỏi hốt hoảng, ngón tay nắm lấy thật chặt, cố gắng giữ cho bản thân không chạy trốn khỏi chỗ này.
Cúi người nhìn vẻ mặt quật cường cố tự trấn định của cô, Hình Hạo Xuyên hơi híp mắt lại, bóng dáng cao lớn giống như người khổng lồ hoàn toàn bao phủ thân thể bé nhỏ, tựa hồ chỉ cần đưa hai cánh tay ra là có thể hoàn toàn nuốt trọn cô gái nhỏ, nhàn nhạt cười, nói: “Rất tốt, quả nhiên là người mà tôi đã chọn, lá gan rất lớn, xác thực không giống với người bình thường.”
Thanh âm của anh rất nhẹ, nhưng vẫn có thể xuyên thấu qua linh hồn của con người ta, mang theo lực chấn động cường đại, khiến họ không nhịn được mà kinh sợ, run rẩy.
Cái khăn tắm màu trắng tựa hồ chỉ có tác dụng trang trí, căn bản không thể chống đỡ cái gì, làn da màu đồng gần trong gang tấc, mang theo hơi thở phái nam nồng đậm giống y như ánh mắt của anh bá đạo tản mát ra chung quanh, để cho cô theo bản năng dần lui về phía sau.
Anh, anh rốt cuộc muốn làm gì?
Tô Lưu Cảnh khổ sở than thầm trong lòng, trong đầu không biết tại sao lại hồi tưởng lại hình ảnh kiều diễm vừa mới diễn ra trong gian phòng này, còn có cả tiếng va chạm triền miên nóng bỏng trong bóng tối xuyên qua vách tường, mặt lúc trắng lúc xanh, vừa thẹn thùng vừa lúng túng.
Đang mất hồn, không cẩn thận liền dẫm vào vật gì đó ở dưới đất, chỉ ở trong nháy mắt, không kịp túm lấy cái gì, Tô Lưu Cảnh hoảng sợ kêu lên, chuẩn bị ngã ngửa ra đằng sau.
Không phải chứ? Đen đủi đến mức này hay sao? Tô Lưu Cảnh nhắm mắt lại, chờ cái gáy của mình chạm đất.
Trong nháy mắt khi vừa ngã xuống, chợt bên hông lại có một sức lực giữ lại, cả người vững vàng rơi vào trong vòng tay của ai đó.
Tô Lưu Cảnh không ngừng thở hổn hển, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, trái tim đập gia tốc trong lồng ngực, cái tay đặt ở bên hông cô giống như một gọng kìm kiên cố, rốt cuộc cũng có thể thả lòng rồi, liền vỗ lên ngực nói: “Cám ơn. . . . . .”
Hình Hạo Xuyên cũng không đáp lại, chỉ đưa cặp mắt thâm thúy hài hước nhìn cô, khóe môi lại vẽ lên một đường cong thần bí , tựa hồ như đang nhắc nhở cô cái gì, cũng mơ hồ mang theo chút ái muội ở trong đó.
“?” Tô Lưu Cảnh nghi hoặc nhìn anh, theo ánh mắt của anh nhìn xuống phía dưới, cái tay của cô không biết từ lúc nào lại đang cầm một sợi dây màu trắng.
Cái dây này từ đâu ra? Tô Lưu Cảnh quan sát đoạn dây đột nhiên cảm thấy đã từng gặp qua ở đâu đó rồi, con mắt lơ đãng thoáng nhìn qua, ngu ngơ cảm thấy có gì đó không đúng. Ánh mắt lại đưa xuống dưới lần nữa, lúc này mắt của Tô Lưu Cảnh đột nhiên trợn to, người đàn ông đang ôm cô trần trụi toàn bộ phơi bày ra ngoài không khí, không một mảnh vải che thân!
Lồng ngực như ẩn như hiện hoàn toàn mở rộng, cái khăn tắm rộng thùng thình cũng đang tụt xuống, đem cả thân hình như tượng Hy Lạp kia lộ ra ngoài, ngay cả cơ bụng bền chắc, hai chân thon dài thẳng tắp, cùng với vật nóng bỏng ở giữa nữa ——
“A ——! ! !”
Tô Lưu Cảnh như bị chạm điện nổ oành một cái, dùng sức giãy ra khỏi lồng ngực đang dính chặt vào trên người , đôi mắt xinh đẹp mở to đến đáng thương: “Anh, anh. . . . . .” Làn da trắng như tuyết đỏ bừng lên, cũng không biết nên nhìn về phía nào nữa.
Hình Hạo Xuyên tà mị nhếch môi nói: “Có thể trả lại dây lưng cho tôi trước được không? Còn nữa ——” tựa hồ cảm thấy khoảng cách như vậy quá mức xa, Hình Hạo Xuyên liền tiến gần hơn một bước, bức cho cô gái nhỏ đang kinh sợ không thể lui trong góc được nữa, vây cô lại nói tiếp: “Cô vẫn thích chủ động như vậy sao?” Gương mặt hoàn mỹ giống như Satan vô cùng hấp dẫn cúi sát lại gần cô mà trêu chọc.
Quyển 1 – Chương 28: Phục vụ anh tắm ( một )
Nghe được lời nói gần như trêu đùa của anh, mặt của Tô Lưu Cảnh sắp bỏng đến nơi, vội vàng đem đai lưng nóng phỏng tay nhét trả lại cho anh, hai tay dùng sức chống lên ngực của anh, đầu ngón tay vẫn nóng bừng, hốt hoảng nói: “Trả lại cho anh! Buông . . . . . . Buông tôi ra!” .
Tô Lưu Cảnh thật rất xấu hổ, anh làm vậy là có ý gì, cho là cô cũng giống như loại phụ nữ tùy tiện như Sofia sao?
Hình Hạo Xuyên đã sớm dự liệu được phản ứng của cô, vung cánh tay lên, trước khi Tô Lưu Cảnh tránh né liền kéo cô vào trong ngực của mình, để người cô dán lên người anh thật chặt, đôi lông mày tuấn dật khẽ giương lên: “Nếu mà tôi nói không thì sao?” Hô hấp cực nóng trực tiếp phả vào chóp mũi cô, hơi thở mập mờ trêu đùa ập tới.
Tô Lưu Cảnh nỗ lực tránh thoát, nhưng không có chút tác dụng nào, chau mày tức giận nói: “Tiên sinh, ngài gọi tôi tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hơn mười phút trước, anh vẫn còn đang triền miên với một người phụ nữ khác ở nơi, mà bây giờ lại đối với cô. . . . . . đối với cô như vậy, thật là quá đáng!
Hình Hạo Xuyên thưởng thức vẻ mặt sắp nổi trận lôi đình của cô, đột nhiên nhận thấy đùa giỡn với cô cảm giác cũng không tồi, cố làm ra vẻ ngẫm nghĩ một lát, sau đó nhếch môi gằn từng chữ: “Phục vụ tôi, tắm.”
“Cái gì?” Tô Lưu Cảnh lập tức bối rối, chỉ ngây ngốc đứng nhìn anh, tựa hồ như đang suy nghĩ mới vừa rồi mình có phải thính giác của mình có vấn đề gì hay không. Phục vụ anh ta tắm? !
“Thế nào, chưa nghe rõ sao?”đầu ngón tay của Hình Hạo Xuyên khẽ vuốt ve cằm của cô nói.
Tư thế mập mờ, giọng nói lại nguy hiểm khiến Tô Lưu Cảnh không hề do dự, vội tránh khỏi ngực của anh, cắn răng đáp lại: “Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Chỉ chốc lát sau nước tắm đã chuẩn bị xong xuôi, Tô Lưu Cảnh nhất mực cung kính cúi đầu nói: “Tiên sinh, nước pha xong rồi.” Nhưng trong lòng lại khổ sở thầm than, rốt cuộc anh ta còn muốn làm gì nữa? !
Hình Hạo Xuyên không trả lời, vô cùng tự nhiên cởi áo choàng tắm trước mặt cô, không thèm để ý đến việc cơ thể tinh tráng của mình đã hoàn toàn lộ ra bên ngoài, giống như một bậc đế vương ưu nhã mà thản nhiên đi vào phòng tắm.
Tô Lưu Cảnh đỏ mặt, mắt cũng không tự chủ mà nhìn sang chỗ khác, nghe được tiếng cửa phòng tắm đóng lại, cứ tưởng rằng rốt cuộc đã có thể nghỉ xả hơi, không nghĩ tới cửa lại được mở ra lần nữa, giọng nói trầm thấp mà không mất vẻ lạnh lùng truyền tới : “Tô Lưu Cảnh, vào giúp tôi kì lưng.”
Phòng tắm, lõa thể, kì lưng! Những từ này hoàn toàn đánh tan tỉnh táo của Tô Lưu Cảnh, thét to: “Không được!”
Theo tiếng thét chói tai như chém đinh chặt sắt của Tô Lưu Cảnh cả gian phòng đột nhiên liền an tĩnh lại, thời gian đúng vào thời khắc này hình như cũng đang dừng lại .
“Sao?” Chỉ một thán từ ngắn ngủi, nhưng thật giống như đang hạ nhiệt độ trong phòng xuống thêm năm độ, xem tiếng thét kiều diễm mới vừa rồi trong không khí chỉ là ảo tưởng.
Hình Hạo Xuyên chậm rãi từ trong phòng tắm đi ra tựa người lên trên khung cửa, ánh mắt tràn đầy tà mị giờ phút này lại âm trầm mãnh liệt như đáy biển, hài hước nói: “Ha ha, cô chính là phụ nữ đầu tiên dám cự tuyệt tôi, nhưng Tô Lưu Cảnh, ” giọng nói của anh mang theo hơi thở đầy nguy hiểm: “Cô hình như đã quên mất thân phận của mình rồi.” Tư thái hoàn mỹ cường đại giống y như một đế vương.
Một câu nói bình thản lại trầm thấp như vậy, nghe không ra bất cứ cảm tình nào, không có cảnh cáo, cũng không có uy hiếp, nhưng thật giống như một quả bom bỗng dưng oanh tạc, khiến cả người Tô Lưu Cảnh lập tức chấn động.
Thân phận của cô. . . . . .
Nếu anh ta không nhắc nhở, thì mới vừa rồi cô cơ hồ đã quên thân phận của mình. Đúng vậy, anh ta mới là chủ nhân của nơi này, mới là người đứng ở tầng cao nhất đặt ra quy chế cho tòa thành này. Tại sao lại dám cự tuyệt chứ?
Nghĩ như vậy, tay của Tô Lưu Cảnh từ từ nắm chặt lại.
Hình Hạo Xuyên cũng không thèm để ý chút nào đến vẻ cô đơn đang tản ra từ trên người cô, xoay người lần nữa đi vào phòng tắm, lại tiếp tục châm chọc: “Yên tâm, tôi cũng không có bao nhiêu hứng thú với dáng người như sân bay của cô đâu.”
Điều này cũng rất chuẩn xác, mỗi một người phụ nữ của anh ai mà không phải là báu vật vô cùng xinh đẹp, có lồi có lõm, mà khẩu vị của anh lại cực kỳ kén chọn, dung mạo, hình thể, phong cách ăn mặc ở phương diện nào cũng đều phải đạt yêu cầu. So sánh với Tô Lưu Cảnh, một cô gái non nớt, còn chưa thành thục người nào mà chẳng chiếm ưu thế hơn.
Sao mà cô không nghe ra anh đang châm chọc mình cơ chứ, trái tim vô cùng đau đớn, móng tay dùng sức cắm sâu vào trong lòng bàn tay, hàm răng trắng muốt cắn chặt lên môi tạo nên những vết mờ mờ, sau đó liền lấy hết hơi sức nhấc chân gian nan đi vào.
Quyển 1 – Chương 29: Phục vụ anh tắm ( hai )
Trong phòng tắm bốc hơi nghi ngút, những tầng hơi nước mù mịt dần dần tản ra xung quanh, mang theo hơi nhiệt nóng ẩm dính vào trên da, muốn gạt đi cũng không gạt được, như muốn xuyên thấu qua tầng sương mỏng manh kia qua làn da ngấm vào trong xương tủy.
Khói mù lượn lờ mông lung, trong bồn tắm sóng nước mênh mông, dưới vòi hoa sen vàng rực, nước nóng cuồn cuộn phun xuống, lại từ trong bồn tắm tràn ra, người đàn ông tinh tráng kia đang thoải mái nằm ở trong đó mặc cho nước chảy rào rào lên da thịt màu đồng của mình, làn da được dòng nước cọ rửa ánh lên một tầng sáng chói, càng lộ vẻ cường tráng cùng. . . . .mê hoặc.
Tô Lưu Cảnh đứng ở cửa phòng tắm, ngập ngừng đứng im bất động, mắt nhìn chằm chằm lên sàn nhà ươn ướt, trên mặt cũng hồng rực lên, mũi chân vô ý thức di di trên sàn, đó là chính là thói quen mỗi khi cô gặp điều gì khó xử.
Trong làn hơi nóng bỏng không nhìn thấy rõ biểu tình của Hình Hạo Xuyên, đôi mắt sắc lúc này đang híp lại, lười biếng nhìn cô, giống như con báo đang nghỉ ngơi nhưng tùy thời đều có thể bất chợt nhào vào cắn xé, nuốt vào trong bụng.
Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh đang khẩn trương, trong mắt của Hình Hạo Xuyên xẹt qua một tia sáng lấp lánh, thản nhiên nói: “Tới đây, kì lưng giúp tôi.”
Thân hình Tô Lưu Cảnh cứng đờ, nhưng nhìn vào con ngươi sâu không thấy đáy kia của anh, tất cả cự tuyệt đều không thể nói ra thành lời, quan hệ của bọn họ giống như một hệ sinh thái (*chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên), mà cô nhất định là con rối mặc anh tùy ý chơi đùa, một khi không hài lòng, tùy thời có thể bóp cho nát bấy.
Nhưng chuyện giúp đàn ông kỳ lưng, chuyện này quá mức thân mật, cũng quá mức mịt mờ, chuyện này thật sự vượt quá sự tiếp nhận của cô, mười tám năm nay chưa bao giờ trải qua, nhưng rồi lại không thể không nghe theo.
Nện từng bước cứng ngắc đến gần, bàn chân trần của cô dẫm lên mặt nước đang không ngừng tràn ra trên sàn, làm bắn ra xung quanh. Dưới tầm mắt nóng bỏng của Hình Hạo Xuyên, cầm khăn lau bên bồn tắm lên, ngón tay không khống chế được mà run rẩy, muốn chạy trốn, rồi lại bị biểu tình trêu đùa của anh mà chậm rãi đưa khăn lên cái lưng to lớn, nhiệt độ trên lưng của anh cơ hồ muốn làm phỏng tay của cô, nước nóng vẫn không chảy vào trên lưng anh, dưới cơ bắp tráng kiện, đường cong hoàn mỹ giống như dày công tính toán muốn cho người thét lên chói tai!
“Còn phải bắt tôi đợi bao lâu?” Hình Hạo Xuyên nhíu mày nói, không khó nghe ra sự khó chịu trong đó.
Tô Lưu Cảnh cả kinh, cố nén khẩn trương và sợ hãi của mình, ra sức kì cọ.
“Cô không có tí hơi sức nào sao?” Người đàn ông không nhịn được lại lên tiếng.
Tô Lưu Cảnh khẽ cắn môi, vội vã tăng thêm sức lực.
Người đàn ông thích ý nhắm mắt, thả lỏng hưởng thụ sự phục vụ của cô.
Ở bên trong không khí nóng hầm hập này Tô Lưu Cảnh thật sự khó chịu, đầu óc choáng váng mơ hồ, giống như tùy thời có thể té xỉu vậy, không chỉ có thế mồ hôi hột từ trên trán chảy xuống, khiến tầm mắt càng trở nhòe hơn.
Lau thật lâu mới rốt cuộc kết thúc, Tô Lưu Cảnh vội nói: “Tiên sinh, kỳ tốt lắm rồi, tôi có thể đi ra chưa?”
Người đàn ông lại không nói lời nào, giống như là đang ngủ thiếp đi, Tô Lưu Cảnh muốn nhân cơ hội này liền chạy đi, vậy mà một cánh tay thon dài lại chợt tím lấy cổ tay của cô, còn chủ nhân của nó lại chậm rãi nói: “Cô quên, còn phía trước nữa sao.”
Cái gì? Phía trước?
Tô Lưu Cảnh trừng to hai mắt không thể tin nổi nhìn anh, nhưng chống lại cô là cặp mắt lạnh lẽo không thể phản kháng kia, ngay cả cự tuyệt cũng không có tư cách, Tô Lưu Cảnh chấp nhận nhắm mắt lại cầm khăn lên, lau ngực của anh, hàm răng cơ hồ cắn nát cánh môi.
Tô Lưu Cảnh à, ai bảo anh ta đã mua mày chứ, ai bảo mày mắc nợ anh ta, mày chỉ là thường dân nhỏ bé, sống dưới đáy của xã hội sợ rằng ở trong mắt bọn họ chẳng khác gì con kiến hôi cả, mà đã là con kiến hôi, thì làm gì có quyền lựa chọn.
Từng giọt nước tí tách từ vòi hoa sen hắt vào, giống như mưa xuân vậy, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản trên người Tô Lưu Cảnh, nhanh chóng bị hắt ướt nhẹp, nham nháp dính trên người, vô cùng khó chịu, nhưng ở trong mắt của Hình Hạo Xuyên lại là một quang cảnh khác.
Những giọt nước hắt lên trên người của cô, làm cho chiếc áo màu trắng nhanh chóng bị ướt nhẹp, dán thật chặt ở trên người, bao bọc khít khao bộ ngực sữa non mềm ngay cả chiếc áo ngực nho nhỏ bên trong cũng trở nên trong suốt, cô đang cúi đầu kì cọ, nên chỗ cổ áo bởi vì tư thế này mà tự nhiên hướng ra phía ngoài, tư thế như vậy giống như đang cố ý quyến rũ anh, dâng mình đến trước mặt của anh.
Những tia nước từ phía trên phun xuống hắt lên trên gương mặt không hề có chút son phấn nào, thanh thanh tú tú, trắng nõn mượt mà lấm tấm đọng trên gò má hồng nhuận, giống như hoa bách hợp vào buổi sớm mai quyến rũ lay động lòng người.
Hô hấp của Hình Hạo Xuyên từ từ trở nên nặng nề, phả vào trên mặt Tô Lưu Cảnh ngứa ngáy, khó chịu, vừa định giơ tay lên lau đi, không nghĩ tới cánh tay của mình lại bị người ta bắt lấy, cả người không chịu được khống chế liền bị kéo đi.
“A!” Tô Lưu Cảnh hoang mang sợ hãi hét rầm lên, chỉ nghe “bì bõm” một tiếng, cả người cũng bị kéo vào trong bồn tắm, trong khoảnh khắc liền ngã vào lồng ngực cường tráng, làm nước từ trong bồn tắm trào ra rào rào, tràn hết ra sàn nhà.
Toàn thân Tô Lưu Cảnh đều ướt đẫm, giùng giằng cố gắng ổn định cơ thể, rồi lên tiếng chất vấn: “Anh làm gì thế?” Lại đối mặt với đôi mắt tràn đầy ham muốn, bên trong viết đầy dục vọng nồng đậm.
Hình Hạo Xuyên cười nhạt, trong mắt nhìn không sót một thứ gì, ngón tay đặt lên môi của cô ái muội vuốt ve.
Anh vốn chỉ muốn trêu chọc cô nhóc này một chút, nhưng không nghĩ rằng lại bị cô gợi lên ham muốn. Nhưng nếu cô đã khơi lên thì cô phải phụ trách dập lửa!
Bình luận facebook