Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
Bị đám bọt nước bắn tung tóe lên người ướt từ đầu tới đuôi, nhưng Tô Lưu Cảnh lại không hề có bất cứ phản ứng nào.
Chiếc xe vốn đã lái qua chợt phát ra một tiếng phanh bén nhọn, sau đó liền ngừng lại, một đôi giày da màu đen dừng ở trước mặt cô nói: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”.
Tô Lưu Cảnh tựa như không nghe thấy gì, mất hồn ngơ ngác ngồi ở trong màn mưa rào rào.
“Vị tiểu thư này, cô làm sao vậy?”, người đàn ông kia cúi người xuống, vươn cái ô xanh che lên trên đỉnh đầu của cô hỏi.
Làn mưa xối xả đột nhiên bị ngăn trở, Tô Lưu Cảnh yên lặng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông xa lạ đang thương hại mình, dưới tán ô màu xanh dương, như được ngăn cách thành một không gian độc lập riêng biệt, giống như đã tạo thành một loại ảo giác , người kia trông thật nho nhã tựa như vừa bước ra từ thế giới cổ đại: Dịu dàng như Ngọc.
Nghiêm Hàn Dư thấy cặp mắt đong đầy nước mắt lẫn nước mưa của người thiếu nữ trước mặt, bỗng dưng nhíu mày, gọi: “Nhược Nhược!”. Nhưng ngay sau đó lại lập tức phủ nhận, mỉm cười nói xin lỗi: “Không, không phải, tôi đã nhận lầm người”.
Tô Lưu Cảnh nghe thấy anh ta liên tiếp tự hỏi tự đáp, cũng không tỏ vẻ gì, nước mắt vẫn cứ tuôn trào không ngừng, như vĩnh viễn chẳng bao giờ cạn vâyh. Mặt mũi thì đỏ bừng, cả người chìm trong ưu thương bơ vơ không nơi nương tựa.
Nghiêm Hàn Dư âm thầm than thở, rồi nói: “Cô muốn đi đâu? Để tôi đưa cô đi”.
“Tôi. . . . . . Đi. . . . . . Đâu. . . . . .”, Tô Lưu Cảnh đứt quãng tự hỏi, từng chữ từng chữ như rút cạn hơi sức toàn thân.
Cô có thể đi đâu đây? Còn có nơi nào có thể đi chứ? Kể từ khi cha bị bắt vào tù, mẹ thì bạo bệnh qua đời, cô đã không còn chỗ nào để đi nữa. Cô là một cá thể tồn tại độc lập không có bất cứ liên quan nào đến thế giới này, Thượng Đế căn bản không thiết lập vị trí cho cô, đã thế cô lại còn cố tình quật cường muốn đi tranh đấu, quật cường muốn sống qua ngày, nhưng nỗ lực lâu như vậy, đến cuối cùng, vẫn hoàn toàn không có tác dụng.
Nghiêm Hàn Dư thấy cô toàn thân ướt đẫm, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa nhất định sẽ phát sốt, vì vậy dịu dàng kéo cô lên, dìu cô vào trong xe.
Nếu như bình thường, cô nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng mà dưới tình huống như thế, còn dưới cơn mưa như trút nước, tâm cũng mau muốn chết đi này, cái gì cũng không nghĩ đến nữa, liền bị động bị đưa lên xe.
Nghiêm Hàn Dư cầm lấy một chiếc bông trắng to có sẵn trong xe đưa cho cô, nhìn bầu trời đen như mực ngoài cửa kính, cười khổ nói: “Xem ra chúng ta đều là những người lận đận trong cõi đời, lại còn thất tình trong cùng một ngày, có lẽ là có duyên phận”.
Tô Lưu Cảnh tựa như đã mất đi tri giác, đối với người đưa khăn ở trước mặt mình vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ cúi đầu không tiếng động mà chảy nước mắt.
Nhìn nước mắt chảy dài trên mặt của người thiếu nữ, giống như giọt mưa nặng hạt rơi xuống cánh hoa lan, bông hoa màu trắng không chịu nổi sức nặng của những giọt nước mắt, yên lặng run lên khe khẽ, cô gái nhỏ tựa như bông hoa linh lan đang khóc thầm này khiến cho con tim của anh có chút đau.
Nghiêm Hàn Dư nhẹ nhàng cầm khăn lên êm ái giúp cô lau tóc, rồi khẽ nói: “Tốt nhất là khóc một trận cho đã đời, khóc lên sẽ tốt hơn rất nhiều”.
Tô Lưu Cảnh vốn cố gắng đè nén tâm tình, đột nhiên ở nơi này, nghe thấy câu này của người đàn ông xa lạ liền không có cách nào ức chế được mà khóc lên, nỗi bi ai tựa hồ như sắp ép cô vỡ ra, để cho cô tan xương nát thịt.
Tại sao lại gặp phải anh?
Nếu như người đó là bất kỳ một tên đàn ông vô cùng hư hỏng nào khác, thì sau khi chấm dứt cô chỉ thống khoái khóc lớn một trận rồi thôi, sau đó ngay lập tức ném chuyện đó ra sau đầu, chôn chặt vết thương vào sâu trong tâm khảm, tiếp tục sống cuộc sống của mình. Nhưng sao lại gặp được anh? Người cho cô hi vọng, rồi lại nói cho cô biết rằng bản thân cô vốn đã si tâm vọng tưởng.
Có lẽ là cô hèn mọn, có lẽ là bình thường, có lẽ là khó chịu, có lẽ là giá rẻ, nhưng cô thật nhỏ bé như vậy sao? Nhỏ bé đến mức anh không do dự chút nào liền vứt bỏ, nhỏ bé đến mức trong lòng anh có lẽ có xách giày cho người kia cũng không xứng.
Tỉnh táo lại đi, đây chỉ là một cuộc giao dịch, tỉnh mộng thôi, nên mở to hai mắt ra ai đi đường nấy, không có bất kỳ quan hệ nào nữa.
Vừa bắt đầu còn nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào, sau đó liền to dần to dần, đến cuối cùng biến thành gào khóc. Thân thể gầy nhỏ của cô co lại thật chặt, giống như con mèo bị ném bỏ, vẫn quật cường thẳng lưng như cũ, gian nan giữ vững tư thế ngồi, nhưng như vậy lại càng thêm đáng thương, đáng thương làm cho lòng người khác phải chua xót.
Nghiêm Hàn Dư nhìn cô gái bi thương rơi lệ, đôi môi chặt chẽ mím lại, trống rỗng nhìn đường phố dưới làn mưa xối xả ngoài cửa sổ, còn cả bầu trời đen nhánh ngoài kia nữa, cả người cũng tối tăm, tràn ngập nỗi đau thương nhàn nhạt sau đó liền vươn tay ôm thân thể cứng còng của cô vào trong ngực.
Tô Lưu Cảnh cứng đờ người, quật cường muốn tránh ra, nhưng lại nghe thấy Nghiêm Hàn Dư nhẹ nhàng khuyên giải, an ủi: “Tôi chỉ muốn cho cô mượn một bờ vai thôi”.
Nghe được câu này, Tô Lưu Cảnh không giãy dụa nữa, giống như bè gỗ lơ lửng dập dềnh trên biển rộng, rốt cuộc cũng tạm thời tìm được một chỗ để dựa vào, bàn tay nhỏ bé rất nhanh níu chặt lấy áo khoác của anh, tận tình khóc ồ lên, như muốn đem toàn bộ bi thương phát tiết tất cả.
Nghiêm Hàn Dư nhìn cô gái nhỏ đang tựa vào trên vai mình khóc thầm, khẽ vuốt vuốt mái tóc dài lạnh lẽo, im lặng an ủi.
Không biết đã trải qua bao lâu, tiếng khóc của thiếu nữ càng ngày càng nhỏ, giống như đã khóc mệt, rốt cuộc đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở không rõ ràng.
Mắt Tô Lưu Cảnh sưng to, rời khỏi bả vai của anh, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, cám ơn.”
Nghiêm Hàn Dư nhìn xuống áo khoác đã bị ướt một mảng lớn, chỉ cười cười, dịu dàng nói: “Khóc đã chưa? Đi thôi, chúng ta cùng đến quán bar say một trận!”.
Nói xong liền không cho Tô Lưu Cảnh bất kỳ cơ hội cự tuyệt, dưới chân dùng sức đạp chân ga, phá toang màn mưa dai dẳng, xông ra ngoài.
***********************************
Bốn giờ chiều, quán bar không đông lắm, chỉ lưa thưa mấy vị khách, trên sân khấu một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang ôm đàn ghi-ta, nhắm mắt lại, động tình hát một bài có nội dung liên quan đến thất tình.
Tô Lưu Cảnh mặc áo sơ mi rộng thùng thình, ngồi ở trên quầy bar, chiếc áo này mới vừa rồi thuận đường tùy tiện mua, thay cho bộ quần áo đã ướt đẫm. Tô Lưu Cảnh một ly nối tiếp một ly, rượu cồn kích thích theo khoang miệng trượt vào cổ họng, khiến cả thần kinh tê dại.
Mới vừa rồi ở trên xe khóc đủ rồi, lượng nước trong cơ thể thông qua đôi mắt đã tống hết ra, thuận tiện mang theo thứ được gọi là”Mềm yếu”, bây giờ cô chỉ cần rượu, cũng chỉ có rượu mới có thể trợ giúp cô mà thôi.
Nghiêm Hàn Dư cũng không ngăn cản, anh biết, bọn họ bây giờ thật giống nhau, đều rất cần phát tiết.
“Cô ấy tên là gì?”, uống rượu chẳng khác gì uống nước lã, không biết đã uống bao nhiêu, khi Tô Lưu Cảnh dưới sự giúp đỡ của chất cồn, tạm thời không cảm thấy đau đớn, uống cho đến khi khóe mắt thấm đầy vị mặn chát, cô mới nhẹ giọng mà hỏi.
Nghiêm Hàn Dư chợt khựng lại, sau đó cũng phản ứng kịp được cô đang muốn hỏi cái gì, liền đáp: “Tiếu Như Nghê, lần đầu tiên nhìn thấy cô thiếu chút nữa tôi đã nhận lầm là cô ấy. Quả thật hai người rất giống nhau, vừa quật cường, lại vừa kiên cường”.
“Vậy sao?”, Tô Lưu Cảnh khổ sở nói. Có lẽ cô nên bày tỏ rằng bản thân thật vinh hạnh? Cô gái kia rốt cuộc tốt đẹp đến mức độ nào, tại sao lại có thể được mọi người yêu mến đến thế?
“Nguyện ý nghe chuyện cũ của tôi sao?”, sau khi uống liền ba chén, Nghiêm Hàn Dư đột nhiên mở miệng nói: “Tôi và Như Nghê, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tôi đã sớm thích cô ấy từ rất lâu rồi, cô ấy cũng biết nhưng lại uyển chuyển nói với tôi rằng cô ấy không có cảm giác với tôi!”.
“Sau này cô ấy gặp được Hình Hạo Xuyên, người đàn ông này đích xác là làm cho người ta phải ghen tỵ, chỉ cần vài tháng đã đạt được mơ ước mà mấy năm nay tôi không tài nào có được. Hai người bọn họ yêu nhau, quả thật đã khiến cho mọi người đỏ mắt, mà tôi chỉ có thể lấy thân phận anh trai ở một bên bảo vệ cô ấy, nhưng một buổi tối của hơn hai năm trước, cô ấy đã khóc lóc bảo tôi hãy mang cô ấy đi”.
Tô Lưu Cảnh sửng sốt, không tin nhìn hắn.
“Này! Vẻ mặt của cô sao lại như thế? Tôi là người rất có sức quyến rũ đấy được không?”, Nghiêm Hàn Dư hỏi xong cũng cười cười nói tiếp: “Được rồi, tôi thừa nhận là tự mình đa tình.”
Nghiêm Hàn Dư gắp thêm một viên đá cho vào trong ly Whisky, sau đó ngẩng đầu lên uống một hớp, rồi tiếp tục nói: “Cô ấy tới tìm tôi là bởi vì cô ấy bị bệnh, ung thư dạ dày, đã đến giai đoạn hai, nếu không trị liệu chỉ có thể chờ chết. Nhưng khi đó Hình phu nhân rất phản đối bọn họ, bà ấy không thích Như Nghê, bởi vì cảm thấy cô ấy không xứng gả vào nhà bọn họ, hơn nữa chuyện Như Nghê bị bệnh bà ấy cũng biết. Hình phu nhân uy hiếp cô ấy, muốn gả vào nhà bọn họ cũng không phải là không thể, nhưng nhất định phải chữa khỏi bệnh, hơn nữa không thể nói cho Hình Hạo Xuyên”.
“Cô ấy không có bất kỳ người nào có thể nhờ vả được, đành tìm tới tôi, mà tôi lại là bác sĩ, cho nên chính là lựa chọn tốt nhất. Ở nước ngoài, tôi ở bên cạnh cô ấy tròn hai năm rưỡi, mỗi ngày đều chăm sóc bệnh tình cho cô ấy. Tôi từng nghĩ, thật may, lúc cô ấy ngã bệnh người ở bên cạnh không là Hình Hạo Xuyên, mà là tôi, có lẽ lần này cô ấy sẽ cảm động mà yêu tôi thôi. Kết quả. . . . . . Ha ha, kết quả chính là hai người chúng ta đều thất tình, ở chỗ này uống rượu giải sầu.”
Nghiêm Hàn Dư dùng giọng điệu khôi hài kể lại, nhưng bầu không khí lại không buồn cười chút nào, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy khó chịu, giống như có thứ gì đó chặn ở ngực vậy, phun không ra nhưng lại nuối không trôi, nghẹn lại ở cổ họng, buồn buồn khó chịu .
Tô Lưu Cảnh cảm giác mình muốn nói gì, nhưng là ngạnh ở trong cổ họng, cái gì cũng nói không ra.
Nỗi bi thương của người đàn ông này, không hề ít hơn so với cô, ngược lại có khi còn thảm hại hơn, làm một bác sĩ, anh ta lại vì cô ấy mà dứt khoát vứt bỏ tiền đồ quang minh của mình, theo cô ấy ra khỏi nước chữa bệnh, đợi nhiều năm như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, kết quả lấy được chỉ là công dã tràng.
“Này, thể hiện sự thê thảm của tôi trên mặt cô như vậy chứ?”, Nghiêm Hàn Dư dịu dàng cười, giơ tay lên xoa xoa trán cô, sau đó giơ ly rượu lên nói: “Ly tiếp theo ly, ăn mừng chúng ta cùng nhau thất tình!”.
Chiếc xe vốn đã lái qua chợt phát ra một tiếng phanh bén nhọn, sau đó liền ngừng lại, một đôi giày da màu đen dừng ở trước mặt cô nói: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”.
Tô Lưu Cảnh tựa như không nghe thấy gì, mất hồn ngơ ngác ngồi ở trong màn mưa rào rào.
“Vị tiểu thư này, cô làm sao vậy?”, người đàn ông kia cúi người xuống, vươn cái ô xanh che lên trên đỉnh đầu của cô hỏi.
Làn mưa xối xả đột nhiên bị ngăn trở, Tô Lưu Cảnh yên lặng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông xa lạ đang thương hại mình, dưới tán ô màu xanh dương, như được ngăn cách thành một không gian độc lập riêng biệt, giống như đã tạo thành một loại ảo giác , người kia trông thật nho nhã tựa như vừa bước ra từ thế giới cổ đại: Dịu dàng như Ngọc.
Nghiêm Hàn Dư thấy cặp mắt đong đầy nước mắt lẫn nước mưa của người thiếu nữ trước mặt, bỗng dưng nhíu mày, gọi: “Nhược Nhược!”. Nhưng ngay sau đó lại lập tức phủ nhận, mỉm cười nói xin lỗi: “Không, không phải, tôi đã nhận lầm người”.
Tô Lưu Cảnh nghe thấy anh ta liên tiếp tự hỏi tự đáp, cũng không tỏ vẻ gì, nước mắt vẫn cứ tuôn trào không ngừng, như vĩnh viễn chẳng bao giờ cạn vâyh. Mặt mũi thì đỏ bừng, cả người chìm trong ưu thương bơ vơ không nơi nương tựa.
Nghiêm Hàn Dư âm thầm than thở, rồi nói: “Cô muốn đi đâu? Để tôi đưa cô đi”.
“Tôi. . . . . . Đi. . . . . . Đâu. . . . . .”, Tô Lưu Cảnh đứt quãng tự hỏi, từng chữ từng chữ như rút cạn hơi sức toàn thân.
Cô có thể đi đâu đây? Còn có nơi nào có thể đi chứ? Kể từ khi cha bị bắt vào tù, mẹ thì bạo bệnh qua đời, cô đã không còn chỗ nào để đi nữa. Cô là một cá thể tồn tại độc lập không có bất cứ liên quan nào đến thế giới này, Thượng Đế căn bản không thiết lập vị trí cho cô, đã thế cô lại còn cố tình quật cường muốn đi tranh đấu, quật cường muốn sống qua ngày, nhưng nỗ lực lâu như vậy, đến cuối cùng, vẫn hoàn toàn không có tác dụng.
Nghiêm Hàn Dư thấy cô toàn thân ướt đẫm, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa nhất định sẽ phát sốt, vì vậy dịu dàng kéo cô lên, dìu cô vào trong xe.
Nếu như bình thường, cô nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng mà dưới tình huống như thế, còn dưới cơn mưa như trút nước, tâm cũng mau muốn chết đi này, cái gì cũng không nghĩ đến nữa, liền bị động bị đưa lên xe.
Nghiêm Hàn Dư cầm lấy một chiếc bông trắng to có sẵn trong xe đưa cho cô, nhìn bầu trời đen như mực ngoài cửa kính, cười khổ nói: “Xem ra chúng ta đều là những người lận đận trong cõi đời, lại còn thất tình trong cùng một ngày, có lẽ là có duyên phận”.
Tô Lưu Cảnh tựa như đã mất đi tri giác, đối với người đưa khăn ở trước mặt mình vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ cúi đầu không tiếng động mà chảy nước mắt.
Nhìn nước mắt chảy dài trên mặt của người thiếu nữ, giống như giọt mưa nặng hạt rơi xuống cánh hoa lan, bông hoa màu trắng không chịu nổi sức nặng của những giọt nước mắt, yên lặng run lên khe khẽ, cô gái nhỏ tựa như bông hoa linh lan đang khóc thầm này khiến cho con tim của anh có chút đau.
Nghiêm Hàn Dư nhẹ nhàng cầm khăn lên êm ái giúp cô lau tóc, rồi khẽ nói: “Tốt nhất là khóc một trận cho đã đời, khóc lên sẽ tốt hơn rất nhiều”.
Tô Lưu Cảnh vốn cố gắng đè nén tâm tình, đột nhiên ở nơi này, nghe thấy câu này của người đàn ông xa lạ liền không có cách nào ức chế được mà khóc lên, nỗi bi ai tựa hồ như sắp ép cô vỡ ra, để cho cô tan xương nát thịt.
Tại sao lại gặp phải anh?
Nếu như người đó là bất kỳ một tên đàn ông vô cùng hư hỏng nào khác, thì sau khi chấm dứt cô chỉ thống khoái khóc lớn một trận rồi thôi, sau đó ngay lập tức ném chuyện đó ra sau đầu, chôn chặt vết thương vào sâu trong tâm khảm, tiếp tục sống cuộc sống của mình. Nhưng sao lại gặp được anh? Người cho cô hi vọng, rồi lại nói cho cô biết rằng bản thân cô vốn đã si tâm vọng tưởng.
Có lẽ là cô hèn mọn, có lẽ là bình thường, có lẽ là khó chịu, có lẽ là giá rẻ, nhưng cô thật nhỏ bé như vậy sao? Nhỏ bé đến mức anh không do dự chút nào liền vứt bỏ, nhỏ bé đến mức trong lòng anh có lẽ có xách giày cho người kia cũng không xứng.
Tỉnh táo lại đi, đây chỉ là một cuộc giao dịch, tỉnh mộng thôi, nên mở to hai mắt ra ai đi đường nấy, không có bất kỳ quan hệ nào nữa.
Vừa bắt đầu còn nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào, sau đó liền to dần to dần, đến cuối cùng biến thành gào khóc. Thân thể gầy nhỏ của cô co lại thật chặt, giống như con mèo bị ném bỏ, vẫn quật cường thẳng lưng như cũ, gian nan giữ vững tư thế ngồi, nhưng như vậy lại càng thêm đáng thương, đáng thương làm cho lòng người khác phải chua xót.
Nghiêm Hàn Dư nhìn cô gái bi thương rơi lệ, đôi môi chặt chẽ mím lại, trống rỗng nhìn đường phố dưới làn mưa xối xả ngoài cửa sổ, còn cả bầu trời đen nhánh ngoài kia nữa, cả người cũng tối tăm, tràn ngập nỗi đau thương nhàn nhạt sau đó liền vươn tay ôm thân thể cứng còng của cô vào trong ngực.
Tô Lưu Cảnh cứng đờ người, quật cường muốn tránh ra, nhưng lại nghe thấy Nghiêm Hàn Dư nhẹ nhàng khuyên giải, an ủi: “Tôi chỉ muốn cho cô mượn một bờ vai thôi”.
Nghe được câu này, Tô Lưu Cảnh không giãy dụa nữa, giống như bè gỗ lơ lửng dập dềnh trên biển rộng, rốt cuộc cũng tạm thời tìm được một chỗ để dựa vào, bàn tay nhỏ bé rất nhanh níu chặt lấy áo khoác của anh, tận tình khóc ồ lên, như muốn đem toàn bộ bi thương phát tiết tất cả.
Nghiêm Hàn Dư nhìn cô gái nhỏ đang tựa vào trên vai mình khóc thầm, khẽ vuốt vuốt mái tóc dài lạnh lẽo, im lặng an ủi.
Không biết đã trải qua bao lâu, tiếng khóc của thiếu nữ càng ngày càng nhỏ, giống như đã khóc mệt, rốt cuộc đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở không rõ ràng.
Mắt Tô Lưu Cảnh sưng to, rời khỏi bả vai của anh, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, cám ơn.”
Nghiêm Hàn Dư nhìn xuống áo khoác đã bị ướt một mảng lớn, chỉ cười cười, dịu dàng nói: “Khóc đã chưa? Đi thôi, chúng ta cùng đến quán bar say một trận!”.
Nói xong liền không cho Tô Lưu Cảnh bất kỳ cơ hội cự tuyệt, dưới chân dùng sức đạp chân ga, phá toang màn mưa dai dẳng, xông ra ngoài.
***********************************
Bốn giờ chiều, quán bar không đông lắm, chỉ lưa thưa mấy vị khách, trên sân khấu một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang ôm đàn ghi-ta, nhắm mắt lại, động tình hát một bài có nội dung liên quan đến thất tình.
Tô Lưu Cảnh mặc áo sơ mi rộng thùng thình, ngồi ở trên quầy bar, chiếc áo này mới vừa rồi thuận đường tùy tiện mua, thay cho bộ quần áo đã ướt đẫm. Tô Lưu Cảnh một ly nối tiếp một ly, rượu cồn kích thích theo khoang miệng trượt vào cổ họng, khiến cả thần kinh tê dại.
Mới vừa rồi ở trên xe khóc đủ rồi, lượng nước trong cơ thể thông qua đôi mắt đã tống hết ra, thuận tiện mang theo thứ được gọi là”Mềm yếu”, bây giờ cô chỉ cần rượu, cũng chỉ có rượu mới có thể trợ giúp cô mà thôi.
Nghiêm Hàn Dư cũng không ngăn cản, anh biết, bọn họ bây giờ thật giống nhau, đều rất cần phát tiết.
“Cô ấy tên là gì?”, uống rượu chẳng khác gì uống nước lã, không biết đã uống bao nhiêu, khi Tô Lưu Cảnh dưới sự giúp đỡ của chất cồn, tạm thời không cảm thấy đau đớn, uống cho đến khi khóe mắt thấm đầy vị mặn chát, cô mới nhẹ giọng mà hỏi.
Nghiêm Hàn Dư chợt khựng lại, sau đó cũng phản ứng kịp được cô đang muốn hỏi cái gì, liền đáp: “Tiếu Như Nghê, lần đầu tiên nhìn thấy cô thiếu chút nữa tôi đã nhận lầm là cô ấy. Quả thật hai người rất giống nhau, vừa quật cường, lại vừa kiên cường”.
“Vậy sao?”, Tô Lưu Cảnh khổ sở nói. Có lẽ cô nên bày tỏ rằng bản thân thật vinh hạnh? Cô gái kia rốt cuộc tốt đẹp đến mức độ nào, tại sao lại có thể được mọi người yêu mến đến thế?
“Nguyện ý nghe chuyện cũ của tôi sao?”, sau khi uống liền ba chén, Nghiêm Hàn Dư đột nhiên mở miệng nói: “Tôi và Như Nghê, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tôi đã sớm thích cô ấy từ rất lâu rồi, cô ấy cũng biết nhưng lại uyển chuyển nói với tôi rằng cô ấy không có cảm giác với tôi!”.
“Sau này cô ấy gặp được Hình Hạo Xuyên, người đàn ông này đích xác là làm cho người ta phải ghen tỵ, chỉ cần vài tháng đã đạt được mơ ước mà mấy năm nay tôi không tài nào có được. Hai người bọn họ yêu nhau, quả thật đã khiến cho mọi người đỏ mắt, mà tôi chỉ có thể lấy thân phận anh trai ở một bên bảo vệ cô ấy, nhưng một buổi tối của hơn hai năm trước, cô ấy đã khóc lóc bảo tôi hãy mang cô ấy đi”.
Tô Lưu Cảnh sửng sốt, không tin nhìn hắn.
“Này! Vẻ mặt của cô sao lại như thế? Tôi là người rất có sức quyến rũ đấy được không?”, Nghiêm Hàn Dư hỏi xong cũng cười cười nói tiếp: “Được rồi, tôi thừa nhận là tự mình đa tình.”
Nghiêm Hàn Dư gắp thêm một viên đá cho vào trong ly Whisky, sau đó ngẩng đầu lên uống một hớp, rồi tiếp tục nói: “Cô ấy tới tìm tôi là bởi vì cô ấy bị bệnh, ung thư dạ dày, đã đến giai đoạn hai, nếu không trị liệu chỉ có thể chờ chết. Nhưng khi đó Hình phu nhân rất phản đối bọn họ, bà ấy không thích Như Nghê, bởi vì cảm thấy cô ấy không xứng gả vào nhà bọn họ, hơn nữa chuyện Như Nghê bị bệnh bà ấy cũng biết. Hình phu nhân uy hiếp cô ấy, muốn gả vào nhà bọn họ cũng không phải là không thể, nhưng nhất định phải chữa khỏi bệnh, hơn nữa không thể nói cho Hình Hạo Xuyên”.
“Cô ấy không có bất kỳ người nào có thể nhờ vả được, đành tìm tới tôi, mà tôi lại là bác sĩ, cho nên chính là lựa chọn tốt nhất. Ở nước ngoài, tôi ở bên cạnh cô ấy tròn hai năm rưỡi, mỗi ngày đều chăm sóc bệnh tình cho cô ấy. Tôi từng nghĩ, thật may, lúc cô ấy ngã bệnh người ở bên cạnh không là Hình Hạo Xuyên, mà là tôi, có lẽ lần này cô ấy sẽ cảm động mà yêu tôi thôi. Kết quả. . . . . . Ha ha, kết quả chính là hai người chúng ta đều thất tình, ở chỗ này uống rượu giải sầu.”
Nghiêm Hàn Dư dùng giọng điệu khôi hài kể lại, nhưng bầu không khí lại không buồn cười chút nào, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy khó chịu, giống như có thứ gì đó chặn ở ngực vậy, phun không ra nhưng lại nuối không trôi, nghẹn lại ở cổ họng, buồn buồn khó chịu .
Tô Lưu Cảnh cảm giác mình muốn nói gì, nhưng là ngạnh ở trong cổ họng, cái gì cũng nói không ra.
Nỗi bi thương của người đàn ông này, không hề ít hơn so với cô, ngược lại có khi còn thảm hại hơn, làm một bác sĩ, anh ta lại vì cô ấy mà dứt khoát vứt bỏ tiền đồ quang minh của mình, theo cô ấy ra khỏi nước chữa bệnh, đợi nhiều năm như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, kết quả lấy được chỉ là công dã tràng.
“Này, thể hiện sự thê thảm của tôi trên mặt cô như vậy chứ?”, Nghiêm Hàn Dư dịu dàng cười, giơ tay lên xoa xoa trán cô, sau đó giơ ly rượu lên nói: “Ly tiếp theo ly, ăn mừng chúng ta cùng nhau thất tình!”.
Bình luận facebook