Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Quay về hiện thực
\- Tỉnh... tỉnh rồi!
Tiếng vọng cô vọng vào bên tai khiến Tô Lam có chút mơ hồ. Cô từ từ mở mắt ra, một mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Nó có vẻ hơi khó ngửi lại còn khiến đầu óc cô hơi choáng váng.
Mẹ cô vội chạy ngay đi gọi bác sĩ vào kiểm tra. Bà dì Thẩm đi đến bên giường của cô, ánh mắt hơi cau lại rồi đứng sang một bên. Bác sĩ được mẹ cô gọi tới liền kiểm tra cho cô một lượt rồi kéo khẩu trang xuống nói.
\- Không sao rồi. Cơ thể không có gì đáng ngại. Hôm sau có thể xuất viện!
\- Cảm ơn bác sĩ!
Mẹ cô vui vẻ đi tới nắm tay của cô. Đêm hôm trước bà đang ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Bà vội vàng chạy ra xem thì thấy dì Thẩm đang dìu cô. Thấy con gái mình rất yếu nên bà và dì Thẩm liền đưa cô tới bệnh viện.
Tô Lam đưa tay lên trước mặt. Cô... sống rồi! Nhưng, Tử Hàn đâu? Anh... không còn sao?
\- Tô Nhị, cô nên về chuẩn bị ít đồ ăn cho con bé. Có tôi ở đây rồi!
Mẹ của cô nghe dì Thẩm nói vậy thì nhanh chóng ra khỏi phòng trở về làm ít đồ ăn cho cô. Tô Lam nằm nó như người thất thần. Kí ức đó mãi cô sẽ không quên được. Thân thể của Tử Hàn bốc cháy ngay trước mắt cô. Tô Lam mím chặt môi, hai hàng nướ c mắt cứ thế chảy dài.
Dì Thẩm thấy vậy thì kéo ghế lại gần rồi ngồi xuống.
\- Đêm đó ta thấy có ai đó gọi cho ta rồi bảo ta tới phía sau khu công viên. Ta thấy lạ liền tới đó, ai ngờ lại thấy cháu nằm bất động, chân tay lạnh ngắt.
\- Anh... anh ấy vì cứu cháu... nên...
Cứ nhắc tới chuyện đó là Tô Lam cảm giác có thứ gì đó đang cứa vào tim mình rất đau.
Tiếng vọng cô vọng vào bên tai khiến Tô Lam có chút mơ hồ. Cô từ từ mở mắt ra, một mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Nó có vẻ hơi khó ngửi lại còn khiến đầu óc cô hơi choáng váng.
Mẹ cô vội chạy ngay đi gọi bác sĩ vào kiểm tra. Bà dì Thẩm đi đến bên giường của cô, ánh mắt hơi cau lại rồi đứng sang một bên. Bác sĩ được mẹ cô gọi tới liền kiểm tra cho cô một lượt rồi kéo khẩu trang xuống nói.
\- Không sao rồi. Cơ thể không có gì đáng ngại. Hôm sau có thể xuất viện!
\- Cảm ơn bác sĩ!
Mẹ cô vui vẻ đi tới nắm tay của cô. Đêm hôm trước bà đang ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Bà vội vàng chạy ra xem thì thấy dì Thẩm đang dìu cô. Thấy con gái mình rất yếu nên bà và dì Thẩm liền đưa cô tới bệnh viện.
Tô Lam đưa tay lên trước mặt. Cô... sống rồi! Nhưng, Tử Hàn đâu? Anh... không còn sao?
\- Tô Nhị, cô nên về chuẩn bị ít đồ ăn cho con bé. Có tôi ở đây rồi!
Mẹ của cô nghe dì Thẩm nói vậy thì nhanh chóng ra khỏi phòng trở về làm ít đồ ăn cho cô. Tô Lam nằm nó như người thất thần. Kí ức đó mãi cô sẽ không quên được. Thân thể của Tử Hàn bốc cháy ngay trước mắt cô. Tô Lam mím chặt môi, hai hàng nướ c mắt cứ thế chảy dài.
Dì Thẩm thấy vậy thì kéo ghế lại gần rồi ngồi xuống.
\- Đêm đó ta thấy có ai đó gọi cho ta rồi bảo ta tới phía sau khu công viên. Ta thấy lạ liền tới đó, ai ngờ lại thấy cháu nằm bất động, chân tay lạnh ngắt.
\- Anh... anh ấy vì cứu cháu... nên...
Cứ nhắc tới chuyện đó là Tô Lam cảm giác có thứ gì đó đang cứa vào tim mình rất đau.
Bình luận facebook