Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Chạy trốn
Cả người Tô Lam cứng đờ.
\- Bỏ đi, tôi đổi ý rồi!
Hắn không ngờ cô lại đổi ý. Vốn dĩ hắn nói như vậy bởi vì hắn sợ cô thấy gương mặt của hắn. Nếu cô nhìn thấy, chắc chắn cô sẽ rời xa hắn hoặc nếu sống cùng thì trong trạng thái lo lắng. Gương mặt này, đủ đáng sợ để cô kinh hãi.
\- Anh là quỷ. Mà là quỷ thì đừng bao giờ tôi chấp nhận anh là chồng tôi!
Tô Lam giựt tay mình ra khỏi tay của hắn. Cô quay người đi về phía cầu thang, tự tay tháo khăn che mắt xuống không ngoảnh đầu lại một lần.
Hắn không còn là Thần Chết cao quý nữa mà chỉ là một con quỷ thấp kém.
Nhưng hắn cũng biết tổn thương...
Bất giác hắn buồn bã quay lưng lại hòa mình vào bóng đêm. Tiếng gió ngày càng rít mạnh. Đây chính là vùng đất chết, nơi sống của những quỷ hồn tầng lớp thấp. Trước đây hắn đã từng dừng lại ở nơi này khi làm nhiệm vụ, hắn không nghĩ bản thân sẽ bị đày xuống đây. Nhưng hiện tại, hắn phải sống trong cái nơi âm u này gắn liền với mặt trăng đỏ.
Hắn rất cô đơn, hắn luôn nhớ tới cô bé năm đó. Hắn cố gắng trụ đến hiện tại vì muốn đợi cô trưởng thành. Năm đó, hắn thích cô thật. Nụ cười khiến hắn rung động, khiến hắn bất chấp lệnh Vương cứu mẹ cô để cô không phải buồn.
Vì cái gì mà hắn lại trở nên như thế?
Vì hắn thích thầm cô sao? Hay vì cố chấp khi biết cô ghét hắn đến vậy?
Màn đêm khiến người ta sợ hãi. Hắn không có sợ. Một thế giới cô độc không ai bên cạnh. Sống cùng với đám quỷ hồn và những tiếng cười đùa và khóc than bên tai. Cái chết chính là Địa Ngục chờ đón. Nó không phải Thiên Đường mà con người mơ ước và nó rất vô tận.
Tô Lam không biết mình ở trong phòng được bao lâu. Suy nghĩ của cô sắp nổ tung tới nơi rồi.
Rốt cuộc cô không thể chịu đựng được nữa. Cô sẽ bỏ trốn!
\- Bỏ đi, tôi đổi ý rồi!
Hắn không ngờ cô lại đổi ý. Vốn dĩ hắn nói như vậy bởi vì hắn sợ cô thấy gương mặt của hắn. Nếu cô nhìn thấy, chắc chắn cô sẽ rời xa hắn hoặc nếu sống cùng thì trong trạng thái lo lắng. Gương mặt này, đủ đáng sợ để cô kinh hãi.
\- Anh là quỷ. Mà là quỷ thì đừng bao giờ tôi chấp nhận anh là chồng tôi!
Tô Lam giựt tay mình ra khỏi tay của hắn. Cô quay người đi về phía cầu thang, tự tay tháo khăn che mắt xuống không ngoảnh đầu lại một lần.
Hắn không còn là Thần Chết cao quý nữa mà chỉ là một con quỷ thấp kém.
Nhưng hắn cũng biết tổn thương...
Bất giác hắn buồn bã quay lưng lại hòa mình vào bóng đêm. Tiếng gió ngày càng rít mạnh. Đây chính là vùng đất chết, nơi sống của những quỷ hồn tầng lớp thấp. Trước đây hắn đã từng dừng lại ở nơi này khi làm nhiệm vụ, hắn không nghĩ bản thân sẽ bị đày xuống đây. Nhưng hiện tại, hắn phải sống trong cái nơi âm u này gắn liền với mặt trăng đỏ.
Hắn rất cô đơn, hắn luôn nhớ tới cô bé năm đó. Hắn cố gắng trụ đến hiện tại vì muốn đợi cô trưởng thành. Năm đó, hắn thích cô thật. Nụ cười khiến hắn rung động, khiến hắn bất chấp lệnh Vương cứu mẹ cô để cô không phải buồn.
Vì cái gì mà hắn lại trở nên như thế?
Vì hắn thích thầm cô sao? Hay vì cố chấp khi biết cô ghét hắn đến vậy?
Màn đêm khiến người ta sợ hãi. Hắn không có sợ. Một thế giới cô độc không ai bên cạnh. Sống cùng với đám quỷ hồn và những tiếng cười đùa và khóc than bên tai. Cái chết chính là Địa Ngục chờ đón. Nó không phải Thiên Đường mà con người mơ ước và nó rất vô tận.
Tô Lam không biết mình ở trong phòng được bao lâu. Suy nghĩ của cô sắp nổ tung tới nơi rồi.
Rốt cuộc cô không thể chịu đựng được nữa. Cô sẽ bỏ trốn!
Bình luận facebook