• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • CHƯƠNG 108 ANH MUỐN LÀM GÌ

CHƯƠNG 108: ANH MUỐN LÀM GÌ

Anh đưa khăn ướt cho Thùy Thùy: “Nhanh lau đi, không lại thành mèo con bây giờ.”

“Không đâu, con rất ưa sạch sẽ, ba ơi, ba nhìn này, con lau sạch rồi.” Bàn tay nhỏ xíu giơ chiếc khăn ướt mới dùng xong ra trước mặt Lê Minh Tùng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thùy Thùy là nụ cười vui sướng không nói lên lời.

Thanh Thu lặng lẽ ngồi nhìn, khung cảnh này thật ấm áp biết bao, nếu Lê Minh Tùng có thể đối xử tốt với bọn trẻ cả đời, vậy thì bảo cô làm gì cô cũng đồng ý hết, cô làm tất cả mọi chuyện không phải là đều là vì bọn trẻ hay sao?

Ăn sáng xong Thanh Thu đứng dậy đi rửa bát, dù sao cũng không thể để đàn ông xuống bếp nấu ăn rồi, giờ lại để anh ta rửa bát được, cô cảm thấy Lê Minh Tùng chắc chắn không có tính nhẫn nại kia.

Nhưng không ngờ, cô mới đứng dậy đi vào bếp thì Lê Minh Tùng đã nói: “Thanh Thu, em đưa bọn trẻ lên phòng đồ chơi ở tầng ba chơi đi, ở đây để anh dọn dẹp cho.”

Cô cũng không nói gì, nếu như anh đã muốn làm thì cô việc gì phải tranh làm, cứ coi như anh trả món nợ năm năm khiến cô đau khổ kia là được rồi, cô dắt bọn trẻ lên tầng ba chơi, cô nghĩ cái phòng đồ chơi kia chắc cũng không quá đầy đủ, bỏi vì Lê Minh Tùng cũng mới biết đến sự hiện diện của Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh mới có mấy ngày, nhưng đến khi cô nhìn thấy tấm biển cửa phòng viết chữ phòng đồ chơi rồi đẩy của vào thì... cô giật nảy mình, rộng quá đi.

Có rất nhiều rất nhiều loại đồ chơi, còn nhiều hơn cả siêu thị, Lê Minh Tùng, chắc anh ta đã chuyển những món đồ chơi chỉ cần có thể tìm được đến đây hết rồi, nhìn công trình to lớn này thì có thể biết được đây tuyệt đối không phải là chuyện mà trong một hai ngày có thể làm xong được.

To có nhỏ có, không chỗ nào là không có, Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh đã phấn khích chạy thẳng vào đống đồ chơi kia rồi, sau đó vui vẻ chơi hết món này rồi đến món kia, bọn nhỏ vô cùng vui vẻ.

Bộ đồ mà bọn nhỏ mặc trên người là bộ đồng phục hôm trước cô với Bùi Minh Vũ chọn mua, thì ra, Lê Minh Tùng đã cầm hết tất cả đến ngôi biệt thự này rồi, nhìn bọn nhỏ chơi vui như vậy, cô bước đến trước đống cát trong góc, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ rồi nắm lấy một nắm cát, rồi lại để cho cát chảy xuống qua kẽ tay, cát trong tay, cảm giác cát chảy xuống kia chính là cảm giác rất lâu trước đây cô đã từng được trải qua, đó là mùi vị của đau buồn, mấy năm nay, cát rơi trong tay mang theo cảm giác của nó vẫn như trước không hề thay đổi.

Trong phòng đồ chơi, cô lặng lẽ ngồi một góc nghịch cát, nhìn cô giống như cô gái xinh đẹp ngồi trên giường nghiêng mình đọc sách trong tranh ngày xưa vậy, ánh nắng chiếu lên người cô thành một lớp ánh sáng mờ mờ, lúc Lê Minh Tùng dọn dẹp xong mới lên, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng đồ chơi đã nhìn thấy Thanh Thu như vậy, giống như người đẹp trong tranh.

Lúc cô không nói chuyện nhìn càng giống với Phương Thu.

Phương Thu, Thanh Thu, quả thực hai người họ rất giống nhau, cũng chính vì như vậy nên mới khiến anh có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, vừa nãy Ngô ở dưới nhà đã nói cho anh biết cổ phiếu của Lê Thị đang tăng vọt, tin rằng đến lúc nghỉ trưa sẽ dừng tăng.

Chỉ cần tăng trong ba đến năm ngày, anh cũng sẽ vượt qua giai đoạn nguy hiểm này rồi, đến lúc đó, anh lại tiếp tục đi đối phó với Phong Thiếu Dương.

Không ai phát hiện ra anh bước vào phòng, cho nên, Lê Minh Tùng nhẹ nhàng bước đến trước cửa phòng đồ chơi rồi nghiêng người nhìn ba người ở bên trong, trong giây phút đó, anh lại có cảm giác ấm áp, trước kia anh vẫn không để cho bất kỳ người phụ nữ nào được sinh con của mình, chỉ đến khi ông nội bệnh nặng nên anh mới nghĩ đến việc để cho Thanh Thu sinh con cho mình, nhưng không ngờ cô lại sinh thật, ông nội trên trời có linh, biết được chuyện này nhất định sẽ rất vui.

Bước nhẹ nhàng đến bên đống cát, lúc anh dừng lại, cái bóng của anh khiến Thanh Thu phải ngẩng đầu lên, chỉ nhìn qua rồi Thanh Thu lại cúi đầu xuống, không nhìn nữa không nhìn nữa, đôi mắt anh có một cảm giác sẽ khiến phụ nữ phải đắm chìm, khiến cô có chút lúng túng.

“Thanh Thu, ngày mai đi thăm ông nội nhé, em đã nói phải đi mà.” Câu cuối cùng anh thêm vào, chỉ lo là cô sẽ không đồng ý.

Đúng vậy, cô đã nói phải đi thăm ông nội, ông nội nhìn thấy Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh rồi nghe chúng gọi một tiếng cụ nội, ông nội ở dưới suối vàng nghe được nhất định sẽ rất vui, khẽ gật đầu: “Được, mang cả mấy đứa nhỏ đi nữa.”

“Đương nhiên rồi, lúc ông nội còn sống rất muốn ôm chắt nội, đáng tiếc anh biết bệnh của ông quá muốn, không thì...” Nếu như anh ra tay sớm hơn một chút thì có lẽ đã có người thay anh sinh con rồi, cũng sớm có thể để ông nội yên tâm mà đi rồi, nói thực, có lẽ cũng không hoàn toàn là vậy, bởi vì, lúc đầu Thanh Thu đã nói với ông nội là cô ấy mang thai rồi, nhất định ông nội sẽ tin, chỉ có thằng ngốc như anh mới luôn cho rằng Thanh Thu vì muốn có được anh nên mới cố ý lừa người.

Vẫn là con mắt của ông nội độc đáo, khi người ta sắp chết thì sẽ nhìn mọi thứ thấu đáo như vậy, sau đó lại nói với anh nhất định phải chính thức lấy Trọng Thanh Thu về làm vợ và chăm sóc cô cả đời.

Nhưng Phương Thu trở về rồi, trái tim của anh không thể nào dung nạp thêm bất kỳ một người phụ nữ nào khác.

Nên đành coi Thanh Thu là một ký ức đã qua, có lẽ có một ngày, khi anh có thể vứt bỏ tất cả thì mọi chuyện sẽ đều trở nên tốt đẹp hết cả thôi.

“Ba ơi, ba mau tới đây, cái trò xếp gỗ này chơi như thế nào vậy?” Bọn nhỏ đã phát hiện ra anh, Thùy Thùy đang vẫy tay với anh.

Thực ra Lê Minh Tùng rất cẩn thận, lúc anh chuẩn bị chỗ đồ chơi này thì món nào cũng chuẩn bị hai bộ, như vậy thì Thùy Thùy có Quỳnh Quỳnh cũng sẽ có, từ những điều nhỏ nhặt này cũng có thể nhìn ra anh yêu mến Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh như thế nào.

Lê Minh Tùng mang theo nụ cười lướt qua Thanh Thu rồi đi đến chỗ Thùy Thùy, vừa đưa tay ra thì Thùy Thùy đã ngoan ngoãn đưa bộ ghép hình vào bàn tay to lớn của anh: “Ba ơi, ba thử xem.”

Ngón tay Lê Minh Tùng nhanh chóng đặt vào giữa ô vuông nhỏ tẹo kia gạt một cái, rất nhanh đã đưa được khối gỗ ra chỗ thoát rồi: “Đây, chỉ cần để khối gỗ này đi đến chỗ này là xem như con thắng rồi.” Nói xong, anh ngước đầu lên nhìn hai cái đầu nhỏ bé của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở trước mặt đang chăm chú xem anh chơi, sau đó nụ cười ở khóe mắt càng rõ hơn: “Hai con thi thử đi, ai ra ngoài được trước thì sẽ có phần thưởng.”

“Được thôi, chị ơi, chúng ta cùng nhau đi nào.”

Hai đứa nhỏ bắt đầu nghiên cứu trò xếp gỗ một cách nghiêm túc, việc này đối với độ tuổi vẫn còn nhỏ của chúng mà nói thì quả thực là rất khó, nhưng mấy đứa nhóc này lại không nản lòng, nghiên cứu từng bước từng bước một, vẻ mặt chăm chú ấy khiến Lê Minh Tùng không muốn rời mắt đi.

Nói thật, từ nhỏ đến giờ anh không làm sao mà yêu thích đám trẻ con được, nhưng từ lúc nhìn thấy Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh, anh lại cảm thấy thích bọn chúng một cách thần kỳ.

Thanh Thu đứng dậy, lúc ăn sáng cô uống một cốc sữa lớn nên giờ cô muốn đi vệ sinh một lát, đi về phòng liền vào nhà vệ sinh nhưng vẫn cảm thấy thân dưới không được thoải mái, thực ra, sáng sớm nay lúc chải đầu rửa mặt cô đã cảm nhận được rồi, chỉ là muốn thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nên mới không để ý đến nó nữa, bây giờ, cảm giác đau nhói ấy lại đến rồi, sờ tay xuống mới biết chỗ đó có hơi sưng lên một chút.

Chắc là tối qua ở trên xe Lê Minh Tùng muốn cô quá mạnh thôi

Nhưng bây giờ, cô thực sự rất ngại thể hiện ra, chắc là qua vài hôm sẽ khỏi thôi.

Nghĩ vậy cô mới nhăn mày cố gắng chịu đựng đứng dậy để quay về phòng đồ chơi với bọn nhỏ, nhưng không ngờ vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã nhìn thấy Lê Minh Tùng, sự xuất hiện của anh nằm ngoài dự đoán của cô, khiến cô bỗng trở nên lo lắng: “Lê Minh Tùng, anh xuống đây làm gì?”

“Đến đây.” Người đàn ông kéo cô về phía chiếc giường ở giữa phòng, mục đích kia khiến Thanh Thu phải hoảng sợ.

“Anh muốn làm gì? Anh nói...” Cô sợ hãi tưởng anh muốn hung dữ với cô, không phải chứ, anh ta chắc không phải là loại đàn ông như vậy, chuyện tối qua chẳng qua cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, nếu không phải cô mắc bẫy Bùi Tuệ, anh ta chắc cũng chẳng muốn cô ở trên xe đâu.

“Có phải hơi đau không?” Cánh tay nhẹ nhàng dìu cô ngồi xuống chiếc giường lớn ở giữa phòng.

“Không... Không đâu.” Anh ta sợ, anh ta rối, anh ta biết sao.

“Thật vậy sao?” Anh nhìn cô cười gian, đôi mắt đào hoa khiến cô có chút chột dạ, chỗ đó của cô thực sự rất đau, còn hơi sưng nữa, nó khiến cô rất khó chịu.

Anh ta đã biết rồi, trời ơi, chẳng gì có thể qua mắt nổi anh ta, xem ra, cô đành phải thừa nhận rồi: “Lê Minh Tùng, sao anh lại biết?”

“Dáng đi của em có hơi lạ, anh vừa thấy em đi ra là biết ngay rồi.” Anh cười, thì ra là tỉ mỉ đến vậy.

“Anh đứng lên đi, lát nữa tôi ra hiệu thuốc mua thuốc phụ khoa về uống, uống rồi chắc sẽ khỏi thôi.” Mặt cô đỏ bừng lên, cô không cần anh ta quan tâm, anh ta quan tâm cô như vậy chỉ khiến cô muốn tìm một cái khe nào đó mà trốn đi thôi.

Chẳng hiểu sao, người đàn ông này lại không có ý muốn đứng dậy mà tiện tay sờ dưới gối cô, lập tức lấy ra một cái lọ nhỏ mà tối qua muốn đưa cho cô đưa đến trước mặt cô: “Dùng cái này đi, nó sẽ dễ chịu hơn một chút.”

“Em...” Cô cụp mí mắt xuống không dám nhìn anh nữa.

“Không biết dùng, đúng không?” Giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng cũng mang theo chút thương xót mà đến bản thân người đàn ông cũng không biết.

Cô khẽ gật đầu, có chút ngại ngùng không nói lên lời, giống như kiểu vừa nói ra thì cái gì cũng sẽ bị người ta biết hết vậy.

Nhưng anh ta đã biết hết cả rồi.

Lúc này cô rất mất mặt, sao cô lại ngốc đến vậy, đến thứ kia cũng không biết dùng.

Vì mắt híp lại nên cô không phát hiện ra tay của người đàn ông này đang tiến lại gần tay của cô, cầm từng cái một trong tay, sau đó dùng sức để lên đỉnh đầu cô.

“Anh, anh muốn làm gì?” Cô sợ hãi, cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập loạn xạ, vang như vậy, nặng như vậy.

Vỏ gối lúc này được dùng làm dây trói chặt hai tay cô lại, sau đó anh nói nhỏ: “Nằm yên, anh bôi giúp em.”

“A! Không cần.” Mặt cô càng ngày càng đỏ, có điều trong chớp mắt màu hồng đỏ lại nhuốm lên giống màu son, khiến cho người ta phải ngắm nhìn.

Nhưng, cho dù là cô có vùng vẫy thế nào cũng vô ích, so về sức, sức của Lê Minh Tùng mãi mãi mạnh hơn cô, cho dù cô có đá hai chân như thế nào thì cũng bị anh nhẹ nhàng đè xuống...

Trong lòng bỗng cảm thấy mát dịu, khiến cô không chịu nổi mà run lên: “Lê Minh Tùng, anh là đồ khốn.”

Người đàn ông này không quan tâm đến sự chống cự của cô, một chân nhanh chóng đè lên chân cô khiến cô không ngọ nguậy nữa, còn một chân kia của cô cũng đã bị tay anh giữ chặt lại rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom